Chương trước
Chương sau
"Hồi trước anh từng nói anh là người yêu của tôi mà đúng không? Có vị hôn thê đã đành rồi giờ lại có một bạch nguyệt quang nữa. Vậy rốt cục lòng anh được lấp đầy bởi hình ảnh của ai?"

Hàn Kỳ Thiên cầm ly sữa nóng đến chỗ cô mà đặt xuống. Hắn cũng ngồi xuống đó mà thở dài một hơi. Vị hôn thê kia chỉ là vấn đề thời gian nhưng giữa cô và "cô ấy" hắn vẫn luôn lưỡng lự. Thực ra hắn có yêu cô không?

Lúc đầu, chính vì cô không khác gì cô gái đó nên hắn mới nhanh chóng xa vào lưới tình nhưng thực sự mà nói, hắn không biết mình có thực sự yêu cô hay không. Hắn chưa từng suy nghĩ kĩ vấn đề này vì sợ càng nghĩ càng không thể tìm ra đáp án.

"Thực ra, có một điều tôi chưa từng dám thổ lộ với ai. Cô gái ở cửa hàng tiện lợi đó cũng tên là Mặc Nghiên Dương, cũng học trường nghệ thuật, cũng học khoa mỹ thuật giống em. Cô ấy giống em y như đúc vậy. Cũng vì thế mà tôi mới gặp em là đã yêu liền. Tôi cũng từng suy nghĩ mình là yêu ai nhưng mà tôi giờ có thể nói rõ ràng một lời, tôi là yêu em. Hình ảnh của cô ấy đã ngày một nhạt dần trong tâm trí tôi nhưng em thì lại càng rõ ràng, tôi yêu em, tôi đau xót khi em chia xa tôi, đau khổ khi em không nhận ra tôi. Tôi là yêu em, Mặc Nghiên Dương."

Nghe được câu trả lời, cô thực sự chẳng biết phản ứng sao nữa, rõ ràng đó là đáp án cô đã chờ đợi rất lâu, nhưng vào thời điểm hiện tại, hóa ra nó lại khiến cô khó xử tới vậy. Cô đang rất muốn nhào lấy mà ôm hắn, nói cho hắn tất cả mọi chuyện rồi cùng hắn vui vẻ nhưng lại chẳng thể. Thời điểm lấy lại tất cả ký ức, cô lại không dám ôm hắn. Mặc Nghiên Dương không hiểu lòng mình nữa rồi.

"Vậy à?"

"Vậy.. Nếu giờ mà cô gái đó trở lại, anh có thể chắc chắn mình sẽ không yêu lại một lần nữa không. Giống nhau như đúc, tính cách cũng giống, nhận ra nhau đã không thể, sao lại nói quên là quên."

Mặc Nghiên Dương nói ra lời này, lòng có chút xao động. Biết được lòng hắn là vậy nhưng cô không chắc chắn. Cô biết mình chẳng có mấy thời gian nữa, hoàn toàn có thể nhắm mắt mà yêu, dù gì hiện tại hắn cũng là yêu cô và Mặc Nghiên Dương kia đã không còn nữa nhưng có lẽ vì từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương nên cô luôn tôn thờ chữ "yêu" này.

Hàn Kỳ Thiên đi đến xoa đầu cô. Lâu lắm rồi, hai người không ngồi cạnh nhau lâu như vậy. Hắn không trả lời cô nữa. Hắn biết tính cô. Nghiên Dương là người rất thiếu sự an toàn, cô luôn hỏi rất nhiều, rất sâu nhưng rất khó trả lời. Hắn yêu cô lâu đến vậy đương nhiên là hiểu tính cô. Nếu hắn tiếp tục trả lời, cô sẽ chỉ liên tục hỏi mà thôi. Nhưng mà, nếu như cô đã mở lòng để nói với hắn nhiều như vậy tức là hắn có cơ hội rồi, dù bằng bất cứ giá nào hắn cũng sẽ nắm lấy.

Hai người họ cứ ngồi đó, chẳng ai nói với ai câu gì đến khi cô uống xong ly sữa đó. Hàn Kỳ Thiên như chỉ chực chờ có vậy, bỏ ly sữa đã trống không xuống bàn rồi lao tới ôm cô thật chặt. Nghiên Dương không phản ứng gì cả, quá bất ngờ, quá sững sờ và hơn cả, cô cũng quá nhớ nhung hắn rồi. Tuy rằng cô chưa thể ngay lập tức trở lại yêu hắn nhưng rõ ràng con tim cô đã mang đầy hình ảnh của hắn từ trí óc tràn xuống.

Lần đó có lẽ là lần đầu tiên hai người họ ôm nhau lâu đến như vậy. Khi còn yêu nhau, cả hai cũng chỉ ôm nhẹ nhàng nhau mà thôi. Hương quýt nhẹ nhàng của cô quấn lấy hắn, lan nhẹ nhàng nơi đầu mũi, một mùi hương nhẹ nhàng đến quá đỗi. Nếu như hắn không phải là ôm cô thì có lẽ cũng chẳng thể biết hóa ra cô lại thơm đến vậy. Đây là đặc quyền sao?

"Xin lỗi em nhé, tôi không nghĩ mình lại xúc động mà ôm em lâu đến vậy. Nếu làm em khó chịu thì thành thật xin lỗi." Hắn ôm đủ rồi thì liền không nói mà rằng bỏ tay ra, khuôn mặt cảm tưởng như cún con vậy.

"Không sao, tôi cũng không hẹp hòi đến vậy." Nghiên Dương có chút hụt hẫng, cô không dám ôm lấy hắn vì sợ bị phát hiện nhưng xa cách lâu như vậy mà hắn chỉ ôm cô có vậy.

Hắn ôm cô xong thì cũng lấy lý do là trời sắp sáng mà nấu ăn cho cô. Mặc Nghiên Dương thì ôm xong cũng như người mất hồn vậy, chẳng từ chối nổi nữa, cô cứ vậy mà nằm xuống ghế nghỉ ngơi chút, mặc cho hắn làm gì thì làm.

* * *

Mặt trời lấp ló sau bờ biển xanh rì, phủ bóng xuống làn nước xanh ngắt, tô chút hồng phớt lên đó. Bờ biển vỗ sóng nhỏ nhàng, những cơn sóng như vừa mới được nắng sớm ấm áp gọi dậy, rề rà mà chuyển động. Từng chiếc bọt biển lại có vẻ như dậy từ sớm nên tinh nghịch hiện lên nhìn mặt trời đỏ rồi vỡ tan.

Mặc Nghiên Dương như một chú mèo con vươn vai mà tỉnh dậy, tuy ngủ không nhiều nhưng nhiêu đó là đủ rồi. Cô cũng đã nghỉ hai ba tiếng rồi, có lẽ sẽ không thấy mệt nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.