Mặc Nghiên Dương thực tế không bị sự hụt hẫng này đả thương quá lâu. Cô không phải vì quá mạnh mẽ chỉ là từ lâu cô đã chuẩn bị tinh thần rồi. Hơn nữa, việc này dù gì đi chăng nữa cũng đã trải qua một lần rồi. Cô không phải một kẻ bi lụy không lối thoát, cô tự biết điểm dừng. Biết bao lần yếu đuối rồi, giờ cô không chấp nhận cho bản thân mình yếu đuối nữa.
"Được rồi, tôi lại làm phiền anh rồi Mặc Thần. Ký ức trở lại, có lẽ tôi nên tiếp tục nhiệm vụ thôi, dù sao thời gian còn lại cũng không nhiều."
Mặc Thần nhìn cô gái trước mắt cũng chỉ biết thở dài. Hắn thực sự vừa phục vừa thương cô. Cô gái đó vậy mà có thể "vá tim" nhanh đến như vậy, như không có một lỗ hổng nào cả. Trái tim ấy lại mang theo một cái gông nữa rồi. Siết chặt, đâm từng cái gai nhọn vào con tim yếu đuối ấy. Đau, chỉ đau thôi nhưng nào có phải thứ đau đớn về thể xác tầm thường đó đâu, là đau về tinh thần, thứ bóp nghẹt mảng hồn phất phơ níu kéo lòng người ở lại.
Nghiên Dương không phải là vì tình mà bi lụy. Thứ tình cảm đó chỉ là giọt nước tràn ly, tràn ra khỏi mớ hỗn độn trong quá khứ thôi. Đúng vậy, ai mà chẳng có đau thương nhưng mấy ai lại có thể gọn ghẽ giấu nhẹm đi như cô chứ.
"Ừ, đừng quá sức, không làm được cũng không sao, ta không trách cô."
Nghiên Dương nghe vậy thì mỉm cười, nói rằng hắn quá tốt với cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-va-em/3544373/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.