Đồng hồ rất nhanh đã điểm mười hai giờ, nàng lọ lem cũng phải rũ bỏ bộ váy xinh đẹp, Mặc Nghiên Dương cũng vậy. Vẻ tươi tắn, tràn đầy nhựa sống cũng đến lúc vứt bỏ để sự mệt mỏi hòa vào màn đêm thăm thẳm. Ánh mắt cô gái trong suốt đến mấy thì cũng đến lúc phải đục ngầu rồi.
Cô thay bộ đồng phục của cửa hàng rồi treo lại vào trong kho. Nhân viên ca tiếp theo cũng đến, Nghiên Dương phải về rồi. Cô đã xin làm ba ca liên tiếp để có đủ tiền chi trả cho bản thân cũng như là học phí.
Thiếu nữ khoác lên chiếc áo hoodie màu xanh nhạt rồi bước từng bước về nhà. Tiếng bước chân lộp cộp vang tứ phía. Trong chiếc ngõ nhỏ thân thuộc nay chỉ còn mình cô. Những căn nhà đều đã tắt đèn, một khoảng không tối đen bao tứ phía.
Mặc Nghiên Dương bật đèn pin trên điện thoại lên mà soi đường về nhà. Giờ này đúng thực là đã rất muộn rồi. Cả con phố nay chỉ còn ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ căn nhà nhỏ của cô. Tiếng mở cửa vang lên giữa đêm, đôi chân nhỏ nhắn từ từ bước vào ánh vàng rồi liền đóng cửa lại.
Căn hộ nhỏ này là cả tâm huyết của Mặc Nghiên Dương. Cô phải đi vay mượn khắp nơi mới có thể mua đứt nó. Tuy rằng phải ăn mì hoặc uống nước qua ngày nhưng nhìn lại nơi ấm áp để nương tựa này, Nghiên Dương chưa từng thấy hối hận. Có lẽ là căn nhà như một cảm giác thành tựu vô hình vậy, là vô cùng vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-va-em/2927516/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.