Sáng hôm sau, ánh mặt trời lại lấp ló sau làn mây trắng. Mới sáng sớm thôi mà trời đã cực kì nhiều mây. Mặc Nghiên Dương vươn vai lấy một cái rồi liền ngồi dậy. Cô cầm chiếc điện thoại nhỏ lên để xem giờ rồi lại uể oải mà nằm xuống giường. Giờ mới có sáu giờ kém. Công ty cô mùa đông tám giờ mới vào làm nên bây giờ còn sớm chán. Nghiên Dương xỏ chiếc dép bông dưới sàn rồi đi xuống tầng. Cô lâu lắm rồi mới dậy sớm tới như vậy.
Vừa bước xuống tầng, Nghiên Dương liền cười. Mặc Thần chẳng biết tối qua ngủ như thế nào mà giờ lại nằm dưới nền. Chăn của hắn vẫn còn lưu lại trên chiếc sofa nhưng người thì chẳng biết xuống từ khi nào. Mặc Nghiên Dương đi xuống nhà, tay cầm chăn bông ở trên gác xếp đắp cho hắn. Cô ở trên phòng thì không thấy lạnh lắm nhưng dưới này thì đúng thực là cũng khá lạnh. Mặc Nghiên Dương chăm lo cho hắn xong cũng quyết định chạy bộ một chút.
Lâu lắm rồi cô chưa chạy lại. Cũng vì thói quen này bị lãng quên mà giờ cơ thể cô đang phàn nàn rồi. Nghiên Dương chuẩn bị chút nước rồi rồi đeo giày mà ra ngoài chạy. Trời mùa đông đã phủ trắng con đường quen thuộc. Lâu lắm rồi trời mới rơi một đợt tuyết dài tới như vậy. Bình thường, tuyết cũng chỉ có một xíu nhưng năm nay tuyết dày hẳn một gang. Đường cũng vì thế mà cao lên hơn.
Mặc Nghiên Dương chậm chạp khởi động rồi chạy từng bước, tùng bước trên con đường nhỏ xíu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-va-em/2927487/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.