Chương trước
Chương sau
#Joe: Đôi lúc mình cũng tự hỏi mình cố gắng viết đến như thế vì gì?
Lạc Cơ tựa như suy nghĩ một chút, lỡ miệng nói:
“Cậu chưa từng nghĩ đến điều này hay sao. Mẹ cậu là người đã từng trãi, để trở thành một phu nhân của gia tộc lớn đâu đơn giản. Nếu tớ đứng trên góc nhìn của mẹ cậu, tớ sẽ lập tức nghi ngờ ngay. Một vụ cháy không rõ nguyên do, một đứa trẻ ra tay nghĩa hiệp. Có quá trùng hợp hay không?”
Lục Tuấn hiểu ý được ý không trong lời nói của Lạc Cơ: “Ý cậu là?”
Nhìn gương mặt còn non nớt tươi trẻ của Lục Tuấn, Lạc Cơ chỉ thầm khen một câu “trẻ người non dạ”. Lục Tuấn còn quá hồn nhiên để có thể chủ trì một đại gia tộc.
Nhưng tất nhiên đây là một chuyện tốt, việc anh tẩy não cậu ta sẽ đơn giản hơn nhiều. Lạc Cơ ái ngại ngước nhìn cậu mà trả lời:
“Tớ là người ăn ngay nói thẳng, nói ra sẽ sợ cậu phiền lòng. Theo góc nhìn của tớ thì mẹ cậu đang suy nghĩ theo hướng Trần Mai muốn trèo cao, vì thế bà ấy nhất định đề phòng Trần Mai cẩn thận. Tớ sẽ phân tích rõ cho cậu hiểu nhé. Đầu tiên nói về lí do trại trẻ mồ côi bị cháy. Vậy cậu có biết rõ làm sao mà cháy không?”
Lục Tuấn thành thật trả lời: “Người ta không tìm ra nguyên do. Chỉ biết xung quanh phòng bếp có mùi xăng.”
Lạc Cơ gật gật đầu: “Vậy hẳn có người muốn sắp đặt vụ cháy. Không đơn giản lắm đâu. Thế lúc Trần Mai xông vào biển lửa, cậu ấy có bị hư hỏng gì mặt mũi không hay cơ thể có bỏng?”
Lục Tuấn im lặng hồi lâu mới trả lời: “Cô ấy suýt bị. Tớ che cho cô ấy.”
Lục Tuấn khi nói biểu cảm không nhiều, giọng nói ổn định, tựa như điều đó hiển nhiên là như vậy. Lạc Cơ khi nghe xong cũng hiểu rõ. Anh tự nhiên thấy nguồn nhiệt trước mặt cũng không quá ấm áp. Trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu. Giọng anh vẫn nhàn nhạt:
“Nhưng tớ không thấy sẹo của cậu.”
Ngữ khí của Lục Tuấn vẫn bình thường: “Đằng sau lưng.”
Lạc Cơ lấy đôi bàn tay vẫn đang ôm Lục Tuấn rà soát trên chiếc áo thun. Nếu bình thường anh chỉ ôm thôi thì sẽ không nhận ra gì. Đến khi sờ xung quanh mới thấy sự khác biệt. Dù cách lưng trần một lớp vải, Lạc Cơ vẫn nhận ra vết sẹo lớn trên lưng của Lục Tuấn, một vết sẹo kéo dài từ giữa lưng đến gần thắt lưng, may mắn vết sẹo chỉ lồi lên một chút. Chỉ cần nhìn chút thôi, người xem cũng có thể đau dùm một phần cho chủ nhân sở hữu. Lục Tuấn đỡ cho người ta một mạng, người ấy phải đặc biệt đến như thế nào. Trần Mai không chỉ là một cục đá lớn mà Lạc Cơ phải vượt qua mà cậu ta còn là nỗi ám ảnh nếu Lạc Cơ sau này ở bên Lục Tuấn. Ai có thể chấp nhận người yêu mình đã từng không tiếc rẻ mạng mình để cứu người con gái khác? Không những thế người cũ này còn là một ánh sáng trắng trong kí ức của cậu, đẹp đẽ thuần khiết như vậy người mới làm thế nào mới chiếm được thế thượng phong đây?
Lạc Cơ ổn định tâm thế một chút, lời nói ra cũng bình thường: “Lí do thứ hai. Tạm thời có hai nguyên do mẹ cậu không thích Trần Mai đấy. Cậu đã hiểu chút chưa?”
Lục Tuấn chỉ “ừ” nhẹ. Lạc Cơ cảm nhận mình đang đụng một kí ức nào đó không nên đụng rồi. Không khí thoải mái lúc nãy giờ lại ngưng đọng, bức bách và khó chịu.
Mưa đã tạnh hẳn, nhưng gió đêm vẫn thổi vù vù. Không khí lạnh lẽo, mùi của đất ẩm bốc lên, ngửi thoải mái.Tiếng động vật và côn trùng sau mưa được đà rên rỉ, ít nhất là Lạc Cơ cảm thấy như vậy. Điều khác biệt duy nhất là Lạc Cơ không còn nghe tiếng la hét ở phía bìa rừng nữa, thật ra đây một báo hiệu không tốt.
Và rồi tiếng bước chân chậm chạp ấy lại vang lên rõ ràng, mang theo tâm tư nãy giờ của Lạc Cơ và Lục Tuấn đánh sập. Lạc Cơ chưa bao giờ ghét từ “lại” đến vậy. Ông ta “lại” đến, “lại” mang đến cho bọn họ nỗi sợ hãi vô hình. Ông ta gần như nắm thóp mọi điểm yếu của con mồi, chỉ chực chờ mà cắn nuốt thôi.
Không lẽ mọi người đã chết hết? Không thể nào...Điều này quá man rợ. Hệ thống sẽ chẳng cho “thế giới bản nháp” một nội dung đáng sợ như thế này chứ? Anh không tin số mình đã tận. Càng không tin mình sẽ bỏ mạng ở nơi khỉ ho cò gáy như thế này.
Giai điệu vui tươi ấy vang lên như tiếng gọi vọng về từ địa ngục, như muốn phá tan những suy nghĩ tốt đẹp của Lạc Cơ.
Cơn lạnh chẳng lay chuyển đươc Lạc Cơ nữa. Anh đang bị đóng băng với tình cảnh hiện tại. Tiếng ủng đạp lên đất ướt kèm cỏ non tươi trẻ nghe nhóp nhép.
“Tớ sẽ chiếu đèn lên mắt của ổng. Cậu cõng tớ chạy đi, có được không?”
Lục Tuấn cũng nghỉ ngơi được một khoảng thời gian, đôi chân khỏe hơn trước nên anh gật đầu liền. Lục Tuấn sẵn sàng tư thế cõng Lạc Cơ.
Người đàn ông kia vừa vén rặng cỏ dại lên. Lạc Cơ nhanh chóng chiếu đèn vào mắt của người đàn ông. Đèn pin này có ba mức. Mức một vòng ánh sáng nhỏ nhưng ánh sáng nhàn nhạt, mức hai vòng anh sáng lớn hơn, ánh sáng cũng mạnh lên, mức ba vòng ánh sáng cực đại, ánh sáng chói mắt. Lạc Cơ hẳn nhiên chọn mức ba để gây choáng váng cho người đàn ông bí ẩn đó.
Ngay khi Lạc Cơ khiến ông ta loạng choạng che mắt, Lục Tuấn tông thẳng người ra khỏi lều, dùng hết sức trai trẻ để chạy đi vào sâu khu rừng. Vì chạy với tốt độ như thế, lúc chạy lại đi ngoằn ngoèo mấy vòng đương nhiên Lạc Cơ không thể điều chỉnh đèn pin chiếu vào mắt người đàn ông kia mãi.
Khi ánh đèn rọi vào gương mặt của ông ta, Lạc Cơ thấy ông ta đang cười, nụ cười man rợ như muốn chế giễu anh. Anh tưởng ông ta sẽ chạy, nhưng không, ông ta vẫn đứng im.
Chết rồi, chết thật rồi, bọn anh đã tự mình rúc vào bẫy mà ông ta chuẩn bị. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, anh đã nghe thấy tiếng kêu của Lục Tuấn, anh cũng ngã về phía sau, đầu đụng xuống nền đất đá, nghe “phịch” một cái.
Anh cố nén đau nhìn Lục Tuấn, chân cậu ấy bị một thanh kẹp chuột kẹp vào chân. Chân Lục Tuấn rướm máu, cái bẫy sắc nhọn ngoặm chặt chân cậu. Hóa ra người đàn ông kia hiểu rõ hai người sẽ không đi đâu, ông ta đi ngang qua hang, đến tận đây chỉ để bày trận địa hòng bắt tụi anh mà thôi.
Tiếng Lục Tuấn rên rĩ vì đau đớn khiến Lạc Cơ xót xa. Lạc Cơ không đề phòng đến tình huống này vì anh còn đang dựa dẫm nhiều vào hệ thống, anh nghĩ hệ thống sẽ trợ giúp anh trong hoàn cảnh khó khăn này. Đúng là ngu xuẩn! Nhưng mà tình trạng của anh cũng chẳng mấy khả quan hơn. Máu từ trên đầu đổ xuống, chạy xuống khóe miệng của Lạc Cơ. Lạc Cơ cảm nhận cơn đau đang dày xé anh, mùi máu tanh ứa ra. Và rồi anh ngất đi.
Khi sắp ngất, ánh mắt anh hướng về người đàn ông đang đi tới. Anh nhìn rõ hơn, đó là một người đàn ông trung niên, đặc biệt mang đậm chất người nông dân cần cù.
Có lẽ,...là ba của Cúc Uyển chăng?
#Nhìn trước, nhìn sau, nhìn trái, nhìn phải. Hãy nhìn lên trần nhà đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.