Lạc Cơ bước xuống xe, gương mặt tựa hồ có chút uể oải nhưng cũng không làm mất đi vẻ phong trần của anh. Cầm điện thoại trong tay, anh gọi cho thư kí: "Mai tôi sẽ đến trễ hơn thường ngày, anh cố mà đôn thúc các trưởng phòng nhanh mang phương án lấy mảnh đất chúng ta sắp đầu thầu đi."
Người thư kí bên đầu dây cung kính trả lời, dù không đối mặt với anh cũng tự nhiên như thói quen gật đầu lia lịa: "Tổng giám đốc cứ thong thả ngủ nghỉ, mới thầu được miếng đất ở phía nam thành phố, chúng ta đã khiến vài công ty chịu lỗ nặng rồi. Anh làm việc liên tục mấy ngày nay, nếu còn không ngủ sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khỏe"
Tiếng ngân nhẹ vừa mới vang lên, Lạc Cơ đã tắt điện thoại. Anh hơi xiêu vẹo vào nhà, tùy tiện vung giày, nhanh chóng bước nhanh đến giường, ngã nhào lên nệm. Sự mệt mỏi đã nhanh chóng đưa anh vào giấc ngủ. Làn gió nhè nhè luồn mình trong những khung cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của anh. Lạc Cơ chìm sâu vào giấc mộng. Đột ngột tiếng đồng hồ "đinh đong" vang lên khiến cho Lạc Cơ bừng tỉnh, hơi tức giận vì đã giấc ngủ quý giá thì tiếng một người phụ nữ vang lên trầm ấm khiến anh hơi giật mình: "Tiểu thơ vừa mới dậy sao?"