Hai cổ thi thể, một tráng kiện một ốm yếu, tuổi tác chẳng chênh nhau bao nhiêu.
Tam Đao thoáng thấy không có em trai Thủ Căn mới yên tâm.
“Đại Đầu?!” Thủ Căn bước lên một bước, dùng đèn soi vào xác chết, dường như không dám tin vào mắt mình.
“Ca quen hắn?” Tam Đao đi tới bên cạnh cầm giúp ngọn đèn. Vừa nhìn kỹ hắn đã nhận ra, đây chẳng phải chính là tiểu tử mà Căn Tử ca từng lau giúp máu mũi ư? Ừ, chết chẳng oan chút nào.
Thủ Căn gật đầu.
“Lão già, tên Đại Đầu này bị quẳng đến đây hồi nào?” Tam Đao quay sang hỏi chuyện ông lão.
Ông lão vượt qua cả hai, bước đến sát thi thể, ngồi xổm xuống xem xét rồi trả lời: “Chập tối hai hôm trước.”
“Biết ai ném vào không?”
“Mười vò Nữ Nhi Hồng hai mươi năm.”
“Căn Tử ca, chúng ta đi trước nhé, ở đây ẩm thấp lắm, đứng lâu không tốt.” Tam Đao kéo tay Thủ Căn.
Thủ Căn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngồi xổm xuống bên đầu Đại Đầu.
“Lão bá, bá nói con biết đi, Đại Đầu bị ai hại chết?”
Ông lão nhếch mép cười làm nếp nhăn khóe miệng hằn thêm khá sâu, sau đó liếc Tam Đao, xòe ra mười ngón tay.
Tam Đao im lặng gật đầu.
“Ha!” Ông lão cười to, song thoạt thấy sắc mặt khó chịu của Tam Đao liền chỉnh đốn lại biểu tình: “Người của Cao lão nhị. Ta không nhìn lầm đâu, chính là quản gia của hắn đến vứt xác.”
Quản gia của Cao lão nhị? Tam Đao sờ râu, cười cười.
Khéo thật, đúng không?
“Đi nào, ca. Chuyện này ta sẽ tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-phien-ma/75442/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.