Thủ Căn lau đi mồ hôi trên đầu, y bị cay đến vã mồ hôi toàn thân. Đã lâu không sinh hoạt như vậy, hôm nay ngồi lẫn trong đám người, Thủ Căn đột nhiên nảy sinh cảm giác bản thân chưa từng rời khỏi lâm trường.
Thủ Căn đưa mắt quan sát toàn cảnh, mười mấy gã thợ mộc ngồi thành vòng tròn lớn, ở giữa đốt đống lửa to, trên đống lửa treo nồi lớn, hương thơm ngào ngạt cùng tiếng sùng sục trong nồi kết hợp hài hòa, tạo nên cảm giác mê say dân dã, thợ mộc mỗi người một bát to, quây quần bên nhau, vừa xì xụp húp canh vừa văng tục chuyện phiếm.
Cách đó không xa, Tam Đao dựa lưng vào gốc cây, dường như đang trò chuyện với một gã đàn ông trung niên. Trong tay hai người cũng là bát to, nhưng không ngồi như những người khác mà đứng ăn.
“Căn Tử, sao đệ lại vào rừng thế?”
“Ừm, vào xem có việc gì làm không.” Thu Căn dời ánh nhìn, mở miệng trả lời.
Kẻ vừa hỏi là người quen của y, làm trong lâm trường khoảng tám, chín năm, mỗi năm chỉ về thành vào dịp lễ tết.
“Tìm việc? Ta nhớ mấy hôm trước hình như có vài công nhân mất tích, cho nên hiện đang thiếu người. Chốc nữa ta dẫn đệ đi hỏi đầu mục thử xem.”
“Vậy cảm ơn trước nhé. À phải, ca có gặp em trai đệ không?” Thủ Căn vờ như lơ đãng hỏi thăm.
“Đệ bảo Diệu Tổ ư?” Người kia nhíu mày, “Thằng nhóc con! Không phải ta nói xấu gì nó, nhưng thật sự nó chỉ cần nhận lương là đem đốt hết vào bài bạc, một,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-phien-ma/75441/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.