Không say cũng chẳng có chi hay. Thì tại sao không nương theo men rượu thả hồn vào mộng ?Sáng hôm sau, Diệp Khai rời địa thất.Sương sớm chưa tan, bay thành đợt, lướt trên đầu cỏ, đợt thấp đợt cao, hoặc dày hoặc mỏng hoặc chập chờn.Thái dương chưa chường mặt, khung trời nơi đó từ nhạt biến dần thành xanh, còn lại không gian nhuộm màu xam xám.Diệp Khai phồng ngực, hít không khí trong lành.Đồng cỏ còn say ngủ, chưa thấy bóng người, chưa nghe tiếng động.Một thứ yên tĩnh kỳ diệu lan tràn, bao trùm vùng đất mênh mông bát ngát.Có lẽ giờ này Mã Phương Linh còn ngủ trên nệm ấm chăn êm.Người trẻ tuổi thì dễ ngủ hơn hạng cao niên. Dù có ưu uất, buồn phiền dữ dội nhưng cuối cùng cũng ngủ được như thường, ngủ say như thường, và thường thường thì ít lúc canh đêm không chợp mắt.Dĩ nhiên là trừ những kẻ miệt mài trong trác táng. Kẻ ấy không ngủ đêm nhưng lại lấy ngày làm đêm cũng bù trừ được.Chỉ có hạng cao niên, tâm tư loạn thì thao thức trắng đêm.Cho nên Diệp Khai tin tưởng là Vạn Mã Đường chủ khó ngủ.Sau những biến cố đó, lão mà ngủ được thì hẳn là một sự phi thường. Nhưng nếu lão thức trắng đêm thì lão đã làm gì ? Và hiện tại lão đang làm gì ?Khóc thương cho thuộc hạ chăng ?Ưu tư cho một phần mình ?Còn Tiêu Biệt Ly ?Đinh Cầu Cảnh có ở bên cạnh lão, uống rượu suốt đêm với lão chăng ?Có lẽ lão cũng khó ngủ như Vạn Mã Đường chủ, như hầu hết những bậc cao niên mang ít nhiều tâm sự.Còn Phó Hồng Tuyết ?Hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071051/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.