Diệp Khai hỏi:- Trong số ba mươi thích khách, có bao nhiêu người còn sống sót trở về ?Trầm Tam Nương đáp:- Bảy người.Diệp Khai cau mày.- Không ai biết tên họ những người đó ?Trầm Tam Nương lắc đầu:- Không !Diệp Khai thở dài:- Tự họ, họ không tự thú là cái chắc rồi. Mã Không Quần khi nào tưởng là sự bí mật đó lại tiết lộ !Trầm Tam Nương gật đầu:- Nằm mộng, lão ta cũng không tưởng nổi !Diệp Khai cười khổ:- Thật ra chính tại hạ cũng không tưởng nổi ! Có trời mới hiểu tại sao sự bí mật bị tiết lộ như vậy !Trầm Tam Nương suy tư một lúc:- Trong bảy người còn sống sót, có một, bỗng nhiên thiện lương bừng dậy, đem điều bí mật cáo tố với Bạch Phụng phu nhân !Diệp Khai trố mắt:- Hạng người đó mà cũng có thiện lương ?Trầm Tam Nương tiếp:- Y vốn phải chết dưới thanh đao của Bạch đại ca, nhưng Bạch đại ca do vũ công của y mà nhận ra y, nghĩ vì dù sao thì y cũng có làm mấy điều tốt, cho nên Bạch đại ca lưu tình, tha chết cho y !Diệp Khai hỏi:- Người đó là ai ?Trầm Tam Nương thở ra:- Bạch Phụng phu nhân có đáp ứng với y, là không tiết lộ tên họ của y.Diệp Khai hỏi:- Những việc tốt của y, là những việc gì ?Trầm Tam Nương lắc đầu:- Nếu biết được thành tích, là phải biết người tạo nên thành tích rồi ! Điểm khó khăn là vậy đó !Diệp Khai lại hỏi:- Suy theo võ công mà biết người, thì người đó phải là bằng hữu của Bạch đại hiệp !Trầm Tam Nương căm hận:- Chứ Mã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071050/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.