Sau giờ ngọ, cơn mưa dứt, bầu không gian quang đảng man mác, bao la.Diệp Khai gõ cửa phòng của Phó Hồng Tuyết.Từ sáng sớm ngày nay cho đến bây giờ, không ai đến tìm Phó Hồng Tuyết.Nghe nói đến con người mặt lạnh quanh năm, chân thọt, là ai ai cũng phải tưởng đến con độc xà.Như vậy, còn ai muốn tiếp cận y nữa !Huống chi, cái việc y giết Công Tôn Đoạn, có lẽ giờ đây đã được loan đi khắp cả sơn thành !Bên trong cửa, không có người lên tiếng.Nhưng bên cạnh, nơi cửa hông, một lão bà thò đầu bạc trắng ra, mặt lộ vẻ hoài nghi lẫn sợ hãi, bà nhìn Diệp Khai.Mặt bà nhăn nheo, không còn chỗ cho những vết nhăn khác hiện ra nếu có thêm sau này.Diệp Khai biết bà là người cho thuê những gian phòng tại đây.Chàng cười hỏi:- Phó công tử đâu, hở bà ?Lão bà lắc đầu:- Ở đây không có Phó công tử ! Ở đây nghèo lắm !Diệp Khai mỉm cười.Giận làm gì chứ !Bỗng, lão bà tiếp theo:- Nếu khách nhân muốn tìm cái gã mặt trắng nhợt, chân thọt đó, thì không gặp gã đâu. Gã đã dọn đi nơi khác rồi.Diệp Khai hỏi:- Hắn dọn đi rồi sao bà ? Đi lúc nào ?Lão bà đáp:- Đi gấp !Diệp Khai lại hỏi:- Tại sao phải đi gấp ?Lão bà giải thích:- Già không muốn kẻ sát nhân lưu lại nơi này. Già có nhà, cho mướn, ai mướn cũng được, nhưng không cho người ta thuê để có nơi đi lại, mưu toan sát nhân !Diệp Khai hiểu.Trong vùng, không một ai dám chứa kẻ đắc tội với Vạn Mã Đường.Chàng không nói gì nữa, quay mình trở ra ngõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071048/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.