Chương trước
Chương sau
Thẩm lão gia hướng Tô Bắc vẫy vẫy tay.

Tô Bắc chần chờ chốc lát, sau đó, cậu nhấc chân đi về phía Thẩm lão gia.

Ánh mắt biến thái vẫn bình tĩnh vô ba như cũ, tay anh khoác lên ghế vịn.

Tô Bắc để ý thấy, chiếc ghế dựa kia được tạo hình theo phong cách cổ xưa.

Trên ghế chạm rỗng điêu khắc hình một rồng hai sừng, bên dưới còn lót đệm mềm. Gấm thêu có hơi cũ, để chung với chuôi ghế dựa ngược lại rất vừa vặn, trông càng thêm hợp nhau.

Thẩm lão gia nắm chặt tay Tô Bắc, kéo cậu tới đứng kế bên.

“Tôi và vị Tiêu tiên sinh này có chuyện muốn nói, cậu đứng đây đợi.” Nói xong, Thẩm lão gia giống như bậc trưởng bối hiền lành, vỗ vỗ mu bàn tay trấn an Tô Bắc.

Tô Bắc nhẹ giọng đáp ứng, “Ừm.”

“Xin Tiêu tiên sinh hãy suy nghĩ một chút về lời đề nghị của tôi.” Thẩm lão gia trầm giọng nói.

Khóe miệng biến thái nhếch lên một độ cung thật nhỏ, anh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ vài cái.

“Rừng già thì cay.” Biến thái cười nói, “Ngay cả tâm can bảo bối tiểu Bắc cũng bị ông bắt tới, vậy tất nhiên đều do ông định đoạt.”

Trên trán Tô Bắc bạo gân xanh.

Loại khẩu khí ngả ngớn, ngữ điệu như không sao cả.

Biến thái quả nhiên còn mang thù mà.

Tô Bắc tuyệt đối không thừa nhận, vào lúc nghe thấy câu ‘Tâm can bảo bối’ từ trong miệng biến thái, trái tim cậu đập thật nhanh.

Dụng ý Thẩm lão gia, từ lúc bước vào phòng này, Tô Bắc đã phát hiện ra.

Cậu đối với cách làm của Thẩm lão gia, cũng không đặc biệt phản cảm gì.

Thứ nhất, muốn cạy miệng biến thái, phải dùng tất cả biện pháp; Thứ hai, việc Thẩm Cẩm Trạch mất tích, ít nhiều gì cũng liên quan đến anh.

Trọng yếu nhất, có lẽ bởi vì, Thẩm lão gia bây giờ không còn cách nào khác.

Thái độ Thẩm lão gia luôn bảo trì ôn hòa.

Loại ôn hòa này, có thể sinh ra biến hóa hay không, hoặc phải nói, loại ôn hòa này, kỳ thực chỉ là biểu tượng, ẩn sâu sau đó chính là lớp băng lạnh lẽo?

Tô Bắc không muốn miệt mài theo đuổi vấn đề này.

Biến thái nhìn qua phi thường hợp tác.

Nhưng Thẩm lão gia cẩn thận như lâm đại địch, ông hẳn không bị người này lừa bịp đâu.

Tô Bắc không biết Thẩm lão gia phái tất cả bao nhiêu đàn em đi theo.

Hơn mười chiếc xe, đồ sộ chạy trên đường.

Cậu ngồi cùng xe với Thẩm lão gia.

“Tô Bắc, việc vừa rồi, cậu sẽ không trách lão già tôi chứ?” Ánh mắt Thẩm lão gia khẩn khiết nhìn cậu.

Tô Bắc khẽ lắc đầu, “Sự cấp tòng quyền*, tôi hiểu mà.”



(*) Việc gấp phải tùy cơ ứng biến.

“Vậy tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Vẻ mặt Thẩm lão gia vui vẻ.

“Chúng ta đang đi đâu?” Tô Bắc mở đề tài.

“Cứu Thẩm Cẩm Trạch ra.” Khí thế Thẩm lão gia biến đổi, trở nên khí phách đầy sát khí.

“Tìm được rồi?” Tô Bắc kinh ngạc hỏi.

Vào trận đông đảo như vậy, không sợ đả thảo kinh xà sao? Tô Bắc nghi vấn trong lòng.

Bất quá cậu không hỏi, không thể nghi ngờ một điều là đám người Thẩm lão gia có kinh nghiệm hơn so với cậu.

Xe chạy khỏi nội thành, rồi tới vùng ngoại thành, dọc theo quốc lộ chạy thêm ba mươi phút, sau lại chuyển tới quốc lộ khác, ước chừng bốn mươi phút sau nữa, lại từ quốc lộ rẽ vào một con đường đất san bằng.

Mặt đường không xóc nảy, bên trong xe tương đối im lặng.

Chung quanh đồi núi cao thấp phập phồng, rừng cây thưa thớt, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy ngôi nhà của những người nông dân chợt lóe qua.

Tô Bắc theo nhịp đung đưa có quy luật của chiếc xe, cảm thấy buồn ngủ.

Mấy ngày nay cậu không nghỉ ngơi tốt, luôn mất ngủ.

Đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng đạn xé gió.

Chiếc xe chạy trước cũng dừng lại, Thẩm lão gia nghe đàn em đưa tin tới: “Con đường phía trước bị cây ngã chặn rồi.”

Những người trải qua mưa sa bão táp, cơ hồ ngay lập tức hiểu rằng bị đánh lén.

Một loạt súng trường, súng săn, súng lục thi nhau trút xuống những viên đạn như mưa rơi.

Người ngồi trong xe chỉ có thể tạm thời trốn tránh.

Xe Thẩm lão gia rất cao cấp, trang bị kính chống đạn, không sợ bị đạn bắn xuyên qua.

Nhưng các xe khác không có chất lượng tốt như vậy.

Cửa kính xe rất nhanh vỡ toang.

Tô Bắc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, có người bị thương.

Trước hành động đánh lén mãnh liệt, Thẩm lão gia bình tĩnh tự nhiên chỉ huy đàn em phản kích.

Nhưng người đánh lén gần đó, chèn ép đám đàn em tới mức khiến họ không thể ngẩng đầu lên.

Hơn nữa đám người phát hiện những chiếc xe là vật trở ngại lớn, vì vậy sử dụng đạn lửa tự chế.

Một loạt đạn lửa, trực tiếp ném tới, vài cái lọt vào trong khiến xe xảy ra nổ mạnh, lập tức gia tăng nhân số thương vong.

Đối mặt trước hoàn cảnh xấu, thần sắc Thẩm lão biến đổi.

Mà người ngồi kế ông, Tô Bắc đã có điểm mơ màng.

Kịch tính như vậy, một màn chỉ có trong phim hành động điện ảnh, thật sự gặp ngoài đời.

Đám người này sớm biết Thẩm lão gia sẽ đến, cho nên ôm cây đợi thỏ ở nơi trống trãi không người này?

Lộ tin tức sao?

Trong lòng bàn tay Tô Bắc toàn mồ hôi lạnh.

Đây không phải điều trọng yếu, dàn trận lớn như vậy, tuyệt đối không đơn giản là bắt cóc.

Tô Bắc ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm lão gia.

Vẻ mặt Thẩm lão gia bình tĩnh, ông từ trong nội sườn tay trang lấy một cây súng ra, tay thuần thục lên đạn, tiếp theo, ông quay đầu, nhìn Tô Bắc, vỗ vỗ bả vai cậu, “Đừng sợ, cậu ở lại đây, tôi đi giải quyết những người này.” Nói xong, ông mở cửa xe, lợi dụng cửa ngăn đạn, cẩn thận đi xuống.

Đám đàn em của ông, điều khiển xe tới, vây Thẩm lão gia ở chính giữa.

Có người di chuyển, từ từ hướng về phía Thẩm lão gia.

Tô Bắc nép vào trong xe, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đột nhiên, cậu nghe tiếng gõ gõ ngoài cửa xe, Tô Bắc quay đầu nhìn, thấy biến thái khom người đứng bên ngoài ý bảo cậu mở cửa.

Tô Bắc nghĩ nghĩ, vẫn mở cửa xe ra.

Tốt xấu gì cũng là mạng người.

Biến thái lấy tốc độ cực nhanh nhào vào trong xe. Động tác mây trôi nước chảy, không gặp trở ngại.

Sau khi lên xe, khuôn mặt dọc đường không chút thay đổi của anh rốt cuộc bài trừ, anh lộ ra chút giảo hoạt cùng nụ cười lười nhác, tay để sau đầu, mang theo biểu tình thưởng thức, nhàn nhã nói: “Thật sự là trò hay.”

Tô Bắc liếc anh, rồi rời ánh mắt đi.

Tay biến thái bắt lấy cằm cậu, buộc cậu xoay đầu về phía anh.

“Tâm can bảo bối tiểu Bắc, đừng lãnh đạm vậy mà.” Biểu tình biến thái trêu tức nói.

Bốp một tiếng, Tô Bắc hất tay biến thái xuống: “Ai là tâm can bảo bối của anh chứ, bớt ghê tởm giùm.”

“Trừ em ra, còn ai nữa. Em là tâm của tôi, em là can của tôi, em là ánh sáng, em là người mà vận mệnh ban tặng, em là tinh thần vĩnh hằng, em là tất cả.” Biến thái dùng động tác và biểu tình khoa trương miêu tả.

Trong lúc đang nói, anh còn đặt tay phải trước ngực, ý chỉ lời thề thốt.

Tô Bắc bị anh bức tới thiếu chút nữa phun ra.

Sắc mặt cậu xanh mét nhìn ghế lái đằng trước, biểu tình vị đại ca lái xe giống như vừa nhìn thấy người bệnh thần kinh.

Sắc mặt biến thái đột nhiên nghiêm chỉnh, “Bọn họ thật sự tới.”

“Cái gì?” Tô Bắc nhìn sắc mặt khó thấy được của anh, ngẩn ra, chẳng lẽ một màn đạn bay loạn, châm lửa đốt xe vốn chỉ là món ăn sáng khai vị thôi sao? Vậy thì món ăn chính đằng sau phải đáng sợ bao nhiêu?

Biến thái vươn tay, nắm chặt tay Tô Bắc: “Theo tôi mau.”

Tô Bắc kêu lên một tiếng đau đớn, tay biến thái giống như kìm sắt, găm sâu vào da thịt cậu.

Cậu thân bất do kỷ đi theo phía sau biến thái.

Xe không phải chướng ngại vật vạn năng, viên đạn cũng không có mắt.

Biến thái đem Tô Bắc dấu cẩn thận bên người, “Theo sát.”

Đám đàn em và Thẩm lão gia đang bắn nhau với bọn đánh lén, đám đàn em nhìn thấy biến thái và Tô Bắc, một bên muốn ngăn cản, một bên không thèm liếc mắt nhìn.

Hai người sắp tới khu vực dày “đạn”.

Đúng lúc này, có hai cây súng chĩa về phía hai người, cái này là của địch nhân, cái kia là của đàn em Thẩm lão gia.

Tô Bắc bị biến thái ôm lấy lăn vài vòng trên đất, lăn đến ven đường.

Trái tim Tô Bắc bị dọa sợ, đập bịch bịch bịch.

Lúc nãy, cậu vừa đứng sát bờ vực tử vong, là nhờ biến thái cứu cậu.

Biến thái gắt gao ôm cậu trong lòng, ôm thật chặt.

Tô Bắc cảm thấy một cỗ chất lỏng ấm áp chảy ướt nơi tiếp xúc cả hai.

Cậu lấy lại tinh thần, tránh khỏi giam cầm biến thái.

Quả nhiên, phần eo của anh ồ ạt chảy ra máu tươi, áo khoác màu trắng ướt đẫm, từng giọt từng giọt tích tích rơi xuống.

Sắc mặt Tô Bắc biến đổi, trở nên trắng bệch.

Giống như tờ giấy tẩy trắng.

Tay Tô Bắc run rẩy chạm vào, “Anh bị thương.”

Biến thái nhíu mày, không quá để ý liếc mắt nhìn phần eo mình một cái, “Không sao, không chết được, đi thôi.”

Anh cởi áo sơ mi, cột chặt xung quanh eo.

Sau đó lôi kéo Tô Bắc, đi về phía rừng cây.

Một loạt động tác này, kỳ thực chỉ phát sinh trong mười giây.

Chờ tới lúc hai người đứng trong rừng cây, thì nghe tiếng nổ mạnh cách đó không xa.

Tô Bắc lấy lại tinh thần, “Bọn họ dùng thuốc nổ?”

Cậu nhịn không được nắm lấy tay biến thái.

Biến thái mười phần khinh thường hừ một tiếng, “Cũng dám dùng trò kỹ xảo, tốt lắm, đừng sợ, bình thường gan em đâu nhỏ như vậy, lúc đối địch với tôi, lúc cãi lời tôi, lá gan không phải vĩ đại lắm sao?”

Tô Bắc cứng họng, không nói nên lời.

Hai cái này có thể so sánh được sao? Cái kia rõ ràng là một mất một còn với nhau!

Đất nhiễm máu tươi, xác chết, tiếng kêu rống giận thảm thiết như vẫn tái hiện trước mắt cậu.

Bị hình ảnh này đánh sâu vào tâm trí, làm sao trấn định cho được?

Cậu không có tố chất tâm lý như biến thái.

Bình thường, ngay cả gà cũng chưa từng giết qua, huống chi là người…

“Chúng ta mau tìm một chỗ trốn mau, bị đuổi theo thì tiêu.” Biến thái nhìn vết thương, vẻ mặt bất bình tức giận, giống như chuyện anh bị thương là một chuyện không thể nào tha thứ, là chuyện bất khả tư nghị, “Cư nhiên bị thương, thật hết cách.”

Khóe miệng Tô Bắc trừu rút.

Vốn đang rất lo lắng thương thế biến thái, bị anh chọc giận như vậy, ngược lại cảm thấy thả lỏng.

“Chúng ta đi hướng nào?” Tô Bắc nhìn bốn phía hỏi.

Biến thái chỉ về một hướng.

Tô Bắc đi tới, cầm lấy tay biến thái, khoác cánh tay anh lên vai mình.

Thân thể biến thái gắt gao dựa vào cậu.

Cảm giác ấm nóng, khiến cậu vừa bất an, vừa quẫn bách.

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ nể tình lúc nãy anh cứu tôi thôi.” Đối mặt với ánh mắt thâm ý của biến thái, Tô Bắc cắn răng cường điệu.

Biến thái dùng vẻ mặt “Tôi hiểu mà”, gật gật đầu.

Hai người đi trong rừng cây thật lâu.

Thẳng đến khi thân thể biến thái ngày càng suy yếu, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt.

Mất máu quá nhiều, khiến biến thái chìm trong hôn mê.

Tô Bắc cứng rắn chống đỡ, đặt biến thái lên lưng, dựa theo phương hướng biến thái chỉ đi tới.

Tô Bắc vừa đi vừa hổn hển nói:

“Đừng chết, người xưa thường bảo tai họa di ngàn năm! Còn rất nhiều chuyện anh chưa nói cho tôi biết, anh mà chết rồi thì tôi phải đốt vàng mã xuống dưới hỏi sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.