Trong đầu Liêu Thanh Dạ hoàn toàn trống rỗng, cứ đứng chôn chân một chỗ không biết thời gian đã qua bao lâu.
Cho đến khi mọi người bên dưới bắt đầu không nhìn nổi nữa, có người đã ngồi trở lại bàn của mình, không ít còn cụt hứng bỏ về ngang ,trong số đó lại có người còn từ bỏ cả hình tượng của mình mà hét to.
'' Xuống đi, xuống đi ''.
Ngay lập tức đám đông cũng bắt đầu không ngừng kích động theo, tất cả đều đồng lòng muốn đuổi Liêu Thanh Dạ xuống.
Liêu Thanh Dạ trong mơ hồ đã nhìn thấy sự náo loạn ở trước mắt mình.Nhìn mọi người đều đang tỏ ra khó chịu cô thật sự cũng không ngừng tự trách chính mình, chẳng phải đã nói sẽ cố gắng nhưng hiện tại cô đang làm gì đây ?
Nước mắt cứ vậy không ngừng rơi, nhưng Liêu Thanh Dạ không muốn mình một lần nữa lại dễ dàng từ bỏ .
''Em gái nhỏ phải hứa với anh, hãy vì những người quan tâm em mà cho dù cho có khó khăn ra sao nhất định cũng không được từ bỏ''
Giọng nói của người anh trai một lần nữa lại xuất hiện trong đầu, những lời mà anh nói khi đó cô nhớ rất rõ.
''Nhưng em rất sợ!
Có phải em rất đáng ghét hay không? Tại sao ai cũng bỏ em đi hết vậy ?
Ngay cả ba mẹ em cũng không cần em nữa,hu hu''
Liêu Thanh Dạ lúc đó chỉ mới mười tuổi, lại tuyệt vọng đến mức chỉ biết tự nhốt mình trong một góc,sợ hãi hiện thực, và không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thai-anh-mau-tranh-ra/2988297/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.