Từ ngày hôm ấy, Kang Dae không trở về nhà, anh mặc kệ tất cả mọi thứ mà chìm đắm vào những cuộc ăn chơi bên ngoài. Dường như chỉ có tiếng nhạc to đến váng óc mới có thể khiến anh trốn tránh khỏi hiện thực đầy sự cô đơn này. Có rất nhiều cô gái tiến tới và cả đám bạn cũ hồi đó, nhưng nhìn thấy họ là anh liền nổi giận. Anh chỉ muốn ngồi một mình và chết chìm trong cảm xúc hỗn loạn…
Đến nay đã được hai tuần, anh say sỉn mà vô thức trở về nhà. Tiếng nấc cụt và những bước chân loạng choạng, anh nhẹ nhàng mở cửa:
- Tae Yang, um, tôi mắc ói quá, Tae Yang
Đáp lại anh chỉ là khoảng lặng vô tận. Mùi ẩm mốc bám víu trên những bức tường trắng. Anh mò mẫn bật đèn, đồ đạc vẫn y nguyên như ngày cậu rời đi:
- Tae Yang, cậu không dọn góc chỗ này sao, bẩn quá, tôi sẽ bị dị ứng đó
Anh cứ mơ màng gọi tên cậu rồi từ từ lên phòng cậu mà điên cuồng gõ cửa:
- Cậu ngủ rồi à? Tôi vào nhé? Này, sao không trả lời
Anh mở cửa rồi ngã lăn lên chiếc giường còn vương vấn mùi thơm của cậu. Kang Dae mò mẫn khắp chiếc giường trống rỗng:
- Um, đâu rồi, um…
Anh vội túm chặt cái gối rồi cứ vậy mà thϊếp đi. Hôm sau tỉnh lại, đầu anh đau nhức rồi nhìn xung quanh:
- Haaaa, lại quên mất mà về nhà rồi, chết tiệt
Anh lững thững đi xuống dưới nhà. Nếu như trước đây chỉ cần mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-mat-trong-khoang-lang/3548157/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.