Đêm đó trời chợt trở lạnh, dù bây giờ mới là cuối hè. Chiếc chăn mỏng không thể sưởi ấm, Kang Dae mơ hồ tỉnh dậy xuống nhà kho. Trong đó chỉ còn một chiếc chăn dầy hơn, anh chợt nghĩ tới cậu rồi quay ngoắt đi:
Dù sao mai cậu ta cũng đi rồi, kệ vậy…
Sáng hôm sau Tae Yang thức giấc, cậu dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhìn vào chiếc chăn ấm trên người. Cậu không biết nó ở đây từ khi nào nhưng cậu biết là ai mang tới:
Anh là đang cho em hi vọng sao? Tệ thật, em không cương quyết được như lời em nói, em không thể từ bỏ anh dễ dàng như thế nhưng lại càng không thể tiếp tục ở lại…
Kang Dae đã ngồi sẵn dưới nhà, cậu cũng đi xuống để lấy vài thứ của mình. Anh vừa nhìn thấy cậu thì đã đứng dậy, cả đêm qua anh không thể ngủ vì cơn rét, máy sưởi trong nhà thì gặp vấn đề nên không thể bật. Dù đầu nghĩ sẽ không đưa chăn cho cậu nhưng hành động không thể dừng lại mà quan tâm cậu từng chút một. Tae Yang cúi đầu nhìn anh:
- Chào buổi sáng…
- Cậu định đi đâu?
- Lấy chút đồ rồi mới đi, anh không phải vội
Anh ném điện thoại xuống bàn rồi lại gần cậu:
- Không phải thế, ý tôi là cậu định ở đâu sau khi rời khỏi đây
- Tôi không biết, chắc ở tạm bợ đâu đó rồi có tiền mới thuê trọ sau
- Ở đây tốt hơn mà…
Cậu quay đầu nhìn anh rồi cười gượng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-mat-trong-khoang-lang/3548156/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.