Sau khi xảy ra chuyệnkinh khủng vừa rồi, em không ra khỏi phòng lấy nửa bước. Có lẽ đó là một cú sốctinh thần khá lớn đối với một cô gái mới lớn và ngây thơ như em. Em cứ tự nhốtmình trong phòng, không ăn cũng không uống. Điều này khiến hắn vô cùng lo sợ,sợ rằng em sẽ làm điều gì dại dột. Nhưng khi hắn bước vào phòng em, chỉ thấy emđang ngồi khóc ở trên giường, còn con Puppy thì nằm dưới đất, ánh mắt buồn bãcủa nó như buồn thay cho em. Nhìn Puppy như thế thì ai nói động vật không cócảm xúc, không có trái tim? Đến con vật cũng biết buồn thay em thì tại sao hắnlại không thể?
- Em định ngồi khóc đếnbao giờ nữa đây? - Hắn ngồi xuống bên cạnh em, nhẹ nói. Cách xưng hô hắn cũngđã thay đổi.
Em không trả lời hắn hay nói đúng hơn làem không biết phải trả lời hắn làm sao. Nhìn em như thế, hắn cảm thấy hận mình.Hắn đã hứa với chính mình là sẽ không để em phải chịutổn thương nữa nhưng hắn lại không làm được. Hắn đã để em bị kẻ khác làmhại, nếu hắn không đến kịp lúc thì có lẽ đời con gái của em coi như tiêu tan.Lúc đó, chắc hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
- Nếu em mà còn khócnữa là tôi sẽ đem Puppy đi đó. - Biết có nói thế nào em cũng sẽ không nghe nênhắn chỉ còn cách đem Puppy ra làm mục tiêu để trấn áp em. Vì hắn biết, em rấtthương nó, thương đến nỗi cả việc không được nhận lương em còn chấp nhận nữamà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-khoc/1945771/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.