Mặt trời đã lên cao,ánh dương soi rọi khắp vạn vật, càng làm cho cấm thành trở lên uy nghiêm lộng lẫy. Trình Vân Du lần đầu tiên được thấy cấm thành, trong lòngkhông khỏi cảm thán. Nơi này thật to lớn, so với tòa nhà nơi nàng làmviệc còn lớn hơn gấp trăm nghìn lần. Tuy nhiên, không khí cấm thành lạitĩnh lặng đến trầm mặc, tưởng chừng như còn có thể nghe rõ tiếng lá rơi. Nàng cảm giác cấm thành này giống như một cái lồng son đẹp đẽ, bao trọn lấy thanh xuân cùng cuộc đời của bao người
Mặc Ngôn dẫn đầu tiến vào chính điện, nha hoàn lặng lẽ đi theo phía sau, tất cả đều cẩn thận không gây ra một tiếng động nào.
Chính điện này cũng thật rộng lớn, hẳn là lớn hơn nhiều so với chính điện ởphủ Mặc gia. Trên trần là bức tranh rồng được ghép từ hàng nghìn mảnh sứ nhỏ, vô cùng tỉ mỉ. Bên dưới được lót thảm đỏ thẳng lên đến bậc cao đểngai vàng. Đúng là nơi ở của hoàng thượng, trông càng hoành tráng.
Mặc Ngôn giơ tay thành quyền, nhẹ cúi đầu.
”Mặc mỗ bái kiến hoàng thượng. Mặc mỗ thay hoàng thượng chúng tôi gửi lờichúc đến hoàng thượng. Chúc hoàng thượng vạn phúc kim an”
”Ban tọa”
Trình Vân Du len lén nhìn lên người ngồi trên ngai vàng. Hắn chính là hoàngđế của Tịnh quốc, cũng là anh trai ruột của Tạ Hạo Minh, Tạ Kiệt. Gươngmặt hắn rất trẻ, cùng lắm chỉ hơn Tạ Hạo Minh vài tuổi mà thôi. Ngườitrẻ tuổi thế này mà lại đứng đầu cả một quốc gia, chắc hẳn phải rât tàigiỏi.
”Tạ hoàng thượng”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-hoa-nuong-dau/2520026/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.