Yến tiệc cũng phảiđến lúc tàn, trong chính điện đông đúc thoáng chốc đã không còn ai.Trình Vân Du lê thân mỏi mệt về phòng. Hôm nay quả là cực hình, ngồi quỳ trên mặt gỗ lâu khiến hai chân nàng tê mỏi. Bây giờ, thứ nàng nhớ nhấtchỉ có cái nệm đáng yêu thôi.
”Mệt chết ta mất.” - Tiểu Du ngồitrước gương đồng, vừa gỡ búi tóc, vừa lấy tay đấm đấm vai - “Tỷ nói xem, bọn họ đều có tay có chân, thế mà lại đày người khác bưng trà rót rượu, đúng là một đám công từ bột”
”Suỵt” - Tử Hiền vội vàng bịt miệng Tiểu Du lại - “Những lời này, tuyệt đối không được nói ra”
”Biết rồi biết rồi. Bọn họ là chủ tử, chúng ta là nha hoàn, phải tuân lệnh tuyệt đối chứ gì.”
Đổi lại, nếu bây giờ ở trong thế giới hiện đại, nàng sẽ không ngại mà mắngchửi đám đàn ông lười biếng ấy. Biết sao bây giờ, đứng dưới mái hiênkhông thể không cúi đầu, đạo lý này nàng nắm rất rõ.
Trình Vân Du định ngả người nằm xuống đệm, thì lập tức từ xa lại vang len một tiếngnói. - “Mặc tướng quân có lệnh, Trình Vân Du lập tức đén bắc phủ diệnkiến”
Không phải chứ. Có lẽ nào là do chuyện ban nãy khiến tênkia tức giận, muốn trút lên đầu ta hay không? Đời Trình Vân Du ta sẽkhông kết thúc nhanh chóng như vậy chứ.
Đường từ hậu viện đếnbắc viện không xa, nhưng trong lòng Tiểu Du cảm thấy như cách ngàn dặm.Trên đường đi đến bắc phủ, trong lòng không ngừng khấn vái “Ông trời à,người đã đày ta đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-hoa-nuong-dau/2520017/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.