[Hạ Y nhớ tới lúc mẹ cô mất cô cũng tuyệt vọng như vậy, khóc không thành tiếng nhưng hôm sau vẫn phải vui vẻ tới trường.] 
[Giờ nhìn Dược Nhiên như nhìn thấy chính mình của mười mấy năm về trước, Hạ Y cũng bất giác rơi lệ.] 
[Cô nhắc nhở cậu trai mau trở về với mẹ, nếu không sẽ không kịp nữa nên cậu ấy mới nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi.] 
[Hạ Y cũng khoá cửa tiệm rồi trở về, về tới Phó gia cô kể lại chuyện vừa rồi cho anh nghe nhưng lại giấu tên của Dược Nhiên đi.] 
[Phó Quân cũng đồng cảm với cô, anh vỗ về Hạ Y đang rầu rĩ nằm trên đùi anh.] 
“Ngày mai chúng ta đi thăm mẹ được không?” - Phó Quân lên tiếng. 
“Tới thành phố Biển à?” 
“Ừm, muốn không?” 
“Muốn, vậy giờ em xuống nói với hai bác trước đã.” 
[Hạ Y nói rồi liền rời đi, Phó Quân lại gần máy tính tra thông tin của chủ cửa hàng bánh kem đó. Tra ra được thông tin của Dược Nhiên nhưng anh không nói gì mà tắt máy tính lại rồi xuống nhà cùng Hạ Y.] 
[Thấy cô đang nói chuyện hăng say với mẹ, anh lại gần ngồi xuống.] 
“Mai hai đứa đi xong sẽ về luôn đại đội S à?” - Mẹ anh hỏi. 
“Vâng!” - Hạ Y đáp 
[Mẹ anh không nói gì nữa mà vuốt ve mái tóc dài của Hạ Y, tâm trạng bà buồn đi trông thấy. Phó Quân cũng không nói gì, anh im lặng một lúc rồi lên tiếng.] 
“Cũng không phải là không quay về nữa, mẹ buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-gioi-18/3487043/chuong-42.html