Không gian dường như trở nên vắng lặng, hai ánh mắt chạm nhau không biết đã bao lâu, cả hai như muốn chỉ ngắm nhìn nhau thật kỹ. Tiếng gõ cửa bất giác cất lên làm phá hủy không gian đó, Hàn Vũ Hi có chút khó chịu, anh ngồi dậy kéo lấy tấm chăn nhung phủ lấy Bạch Uyển Đình trên giường.
Cô đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn Hàn Vũ Hi cất giọng hỏi: “Đắp chăn cho em làm gì? Em vẫn đang mặc đồ mà.”
Đôi mày của Hàn Vũ Hi khẽ cau lại, anh cúi xuống khẽ vuốt lên mũi của Bạch Uyển Đình đáp: “Nhìn em xem, trên người chỉ có chiếc váy mỏng thế kia, từ đầu đến giờ trong mắt anh đều thấy là em không mặc gì.”
Khuôn mặt của Bạch Uyển Đình có chút ngại ngùng, cô tung chiếc chăn trên người ngồi dậy, chỉnh lại chiếc áo khoác ngoài che đi thân hình mảnh mai rồi đưa mắt sang Hàn Vũ Hi nói: “Anh mới là không mặc gì ấy.”
Trên người của Hàn Vũ Hi chỉ có chiếc khăn tắm quấn ở eo, đúng thật là không mặc gì nên anh cũng không buồn cãi lại Bạch Uyển Đình, khuôn mặt cam chịu bước lại tủ quần áo, anh lấy ra chiếc áo choàng tắm khoác lên người rồi đi ra mở cửa.
Hình dáng của người bên ngoài vẫn không ai khác là Triết Vỹ, anh định nói gì đó nhưng nhìn thấy Bạch Uyển Đình phía sau lại ngập ngừng. Tinh mắt như Bạch Uyển Đình lập tức nhìn ra ngay, cô nói: “Sao anh có việc lại đến tìm Vũ Hi mà không là tôi? Anh biết anh ấy hồi phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-em-thanh-ba-xa-tai-ba/2434043/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.