Những tia nắng khẽ xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mái tóc đen nhánh của Bạch Uyển Đình.
Hàn Vũ Hi nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay cô rồi nói: "Em có giận anh không?"
Đôi mắt long lanh của Bạch Uyển Đình ngơ ngác, cô khẽ lắc đầu đáp: "Tại sao phải giận anh?"
Đưa đôi mắt nhìn Hàn Hằng đang chơi đùa, trong lòng Hàn Vũ Hi có chút nhói, anh trầm tĩnh cất giọng: "Năm đó anh nợ em một cái đám cưới tử tế. Chúng ta yêu nhau, cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện ai cũng biết, anh để em phải một mình gánh vác Hàn gia, một mình sinh Hằng Hằng ra đời, nên bây giờ anh muốn cho em một lễ cưới minh chứng cho tình yêu đó chúng ta."
Nói đến đây, Hàn Vũ Hi khẽ quỳ một chân xuống đất, anh lấy từ túi ra chiếc nhẫn hệt như chiếc nhẫn trước kia anh đã từng cầu hôn cô, cất giọng: "Đình Đình, em có bằng lòng gả cho anh một lần nữa không?"
Những kí ức cũ lũ lượt ùa về như những tia nắng ban mai bao trùm lấy trái tim đang rung động đó, không biết đã bao lâu, nhưng cảm giác của Bạch Uyển Đình hiện giờ một lần nữa sống dậy hệt như ngày trước.
Giọt nước mắt của Bạch Uyển Đình lăn trên đôi má ửng hồng, cô lắc đầu đáp: "Không, em không giận…" cô dừng một chút như để nén lại cảm xúc sâu trong lòng, rồi nói tiếp: "Em có thể chờ anh một năm, năm năm, mười năm hay cả đời đi nữa, nhưng nhất định anh không được xa em thêm một lần nào nữa."
Hàn Vũ Hi khẽ mỉm cười, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Bạch Uyển Đình, cẩn thận đeo lên ngón áp út chiếc nhẫn cưới sáng lóa, rồi cúi đầu hôn lên nó một cách trân trọng.
Đám cưới của Bạch Uyển Đình và Hàn Vũ Hi sẽ được tổ chức vào cuối tuần, quy mô lần này anh làm không phải là nhỏ. Hàn Vũ Hi muốn bù đắp cho Bạch Uyển Đình, đồng thời cũng là một thông báo ngầm với những tai to mặt lớn trong giới rằng Hàn Vũ Hi đã trở về rồi.
Trong không khí của một quán cà phê cổ điển, âm thanh len lỏi trong không gian một bản nhạc cổ điển xưa cũ, du dương qua tai rồi chạm một nốt trầm vào trái tim của mỗi người.
Trên chiếc bàn gần cửa sổ của quán, Dương Thần cầm trên tay chiếc thiệp cưới trắng tinh khôi, hoa văn tinh tế nhưng vẫn toát lên được sự sang trọng vốn có, bên trên nhành hoa hồng trên thiệp là hai cái tên quen thuộc, chú rể Hàn Vũ Hi và cô dâu Bạch Uyển Đình.
Nét thất vọng xa xăm bên trong ánh mắt của Dương Thần thật khiến người khác nhìn vào có chút đau lòng, một lúc lâu sau đôi mắt anh mới rời khỏi tấm thiệp, có can đảm và bình tĩnh để nhìn Bạch Uyển Đình đang kiên nhẫn đợi anh ở trước mặt.
Dương Thần đặt tấm thiệp sang một bên rồi nhẹ nhàng cất giọng, đôi môi khẽ mỉm cười như tự cười số phận: "Tớ đã sớm biết trước sẽ có một ngày cậu ở bên anh ta, nhưng không hiểu sao tớ lại đau lòng thế này."
Nhìn thấy Dương Thần như vậy, trong lòng Bạch Uyển Đình cũng có chút không thoải mái, cô đáp: "Tớ cảm ơn những gì cậu đã giúp tớ vào thời gian trước, tớ cũng cảm nhận được một chút gì đó đặc biệt mà cậu dành cho tớ, nhưng… tớ chỉ xem cậu là một người bạn, lòng tớ từ lâu đã là của Hàn Vũ Hi rồi."
Ánh mắt của Dương Thần ánh lên một vì sao lấp lánh, trong không khi im lặng, anh chỉ mỉm cười không nói thành lời: "Tại sao? Anh ta biến mất thời gian qua, cậu đã phải một mình chịu khổ? Bây giờ anh ta quay về, cậu dễ dàng tha thứ như vậy sao?"
Câu nói có chút to tiếng của Dương Thần thu hút sự chú ý của một số người xung quanh chiếc quán. Cảm nhận được điều đó anh cũng dần kìm chế lại: "Tớ xin lỗi… tớ… tớ làm sao vậy chứ…"
Nhìn thấy Dương Thần như vậy, khuôn mặt của Bạch Uyển Đình không chút biến sắc, cô cầm lấy cốc cà phê nóng trước mặt, thong thả nhấp một ngụm nhỏ như muốn cảm nhận hương thơm lừng trong mùi vị đắng đó, rồi cất giọng nghiêm nghị: "Tớ sẽ không truy cứu lại chuyện cậu cố tình hợp tác với Ngôn Ngôn để kê thứ thuốc ngăn cản trí nhớ đó cho Hàn Vũ Hi… Tớ tin sẽ có một ngày cậu tìm được một người giúp cậu hiểu thế nào là yêu thực sự, chỉ cần nhìn thấy đối phương bình an và hạnh phúc bấy nhiêu là quá đủ rồi."
Nghe xong câu nói đó của Bạch Uyển Đình, khuôn mặt của Dương Thần bất giác trở nên căng thẳng, anh loay hoay né tránh ánh mắt của Bạch Uyển Đình như bị nắm thóp, lắp bắp đáp: "Cậu… cậu biết hết rồi sao?"
Bạch Uyển Đình khẽ gật đầu, cô nói tiếp: "Ngôn Ngôn thành ra nửa tỉnh nửa dại như bây giờ, còn cậu vẫn bình an vô sự không phải vì không ai biết, nhưng nể tình cậu đã giúp tớ rất nhiều năm đó, nên chuyện này tạm thời không truy cứu nữa."
Nét bối rối sâu trong ánh mắt của Dương Thần có chút áy náy: "Tớ… tớ xin lỗi, tớ chỉ vì quá yêu cậu thôi, nên tớ muốn hai người không thể đến với nhau."
Đôi môi Bạch Uyển Đình khẽ nhếch lên, cô thực sự không muốn nghe thêm nữa, cô đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt của Dương Thần cất giọng: "Muốn giữ mạng thì tốt nhất cậu đừng cho Hàn Vũ Hi nghe được những lời này." Nói rồi, Bạch Uyển Đình bước đi rồi nhanh chóng nhớ ra gì đó, cô đứng lại, khẽ quay đầu về phía Dương Thần nói thêm: "Cậu thật sự không hiểu tình yêu là gì, đã vậy, lễ cưới không tới tớ cũng không trách."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]