Người đứng trước mặt tôi bây giờ chỉ là bản thể bất tài và điên cuồng.
Kỷ Tứ chả thèm động tay chân, từng câu từng chữ chế nhạo anh ta: “Mày có biết bộ đồ tao mặc đáng gia bao nhiêu không?”
“E là một tháng mày lao động trên giường với nhà giàu kia chắc còn chưa đủ đâu.”
Cái miệng này sao mà thúi quá vậy nè, anh không sợ thân phận mình bị bại lộ sao?!
Tôi lo lắng quá nên tiến lên nói với Kỷ Tứ: “Đi thôi, đừng nói chuyện với anh ta nữa.”
Đường gân xanh trên trán Ngô Khâm nổi lên, mồ hôi túa ra, anh ta giơ nắm đấm giáng xuống mặt Kỷ Tứ.
Kỷ Tứ lạnh lùng khịt mũi, nhẹ nhàng dễ dàng nắm được nấm đấm của anh ta.
“Ai ya” anh nở một nụ cười ác ý “Sao mà yếu thế này, xem ra mày không được lắm, tội quá ha. ”
Hai mắt Ngô Khâm đầy tơ máu, anh ta hét lớn: “Ông nội nhà mày!”
Sau đó anh ta đưa tay còn lại ra, đánh Kỷ Tứ, Kỷ Tứ vụt đến, nắm lấy cánh tay anh bẻ ra sau lưng.”
“Bịch!”
Bụi bay tung tóe, Ngô Khâm nằm trên mặt đất đau đớn rên rỉ.
Tôi lo lắng nói: “Chúng ta đi thôi!”
Kỷ Tứ ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên mặt Ngô Khâm, nhỏ giọng nói: “Tao khuyên mày nên về tẩm bổ lại, bằng không vị trí của mày sớm bị thay thế đó, biết chưa? ”
Nói xong anh liền đứng dậy kéo tôi đi.
Tâm trạng buổi tối tốt đẹp hoàn toàn lẫn lộn, tôi quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-co-cua-dinh-luu-vet-cuc-suc/2664983/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.