Kỷ Tứ ngồi xuống bên cạnh, dang một chân gần tôi, đưa micro: “Đến lượt em đó, anh mệt rồi”.
Tôi hơi xấu hổ.
Vốn dĩ nếu anh ấy không mở miệng thì tôi hát cũng không tệ, nhưng anh ấy hát xong thì tôi không còn lỗ chui nữa rồi.
Kỷ Tứ rất kiên trì, anh nghiêng người dựa đầu vào vai tôi: “Anh dạy em vậy, em có biết biết bao người muốn nhờ anh dạy không? Anh khuyên em nên trận trọng cơ hội này đi”
Những lời này là thật. Kỷ Tứ đã từng tham gia một chương trình tạp kỹ, mấy thí sinh tham gia toàn sáng mắt mỗi lần thấy anh ấy.
Tôi ngập ngừng, cầm lấy micro: “Vậy em hát bài của anh đi, bài “Hư vô” của anh ấy”
Nhạc bắt đầu, tôi nhìn Kỷ Tứ.
Anh ngồi trên sô pha, hai tay bắt chéo sau đầu, khóe mắt mang theo ý cười.
Tôi hít thở sâu, hát theo lời bài hát trên màn hình.
Đáng ngạc nhiên là nó không tệ như tôi nghĩ.
Mặc dù vẫn còn cách Kỷ Tứ 108.000 dặm nhưng cũng coi như ổn đi.
Đôi mắt của Kỷ Tứ quá ấm áp, như thể anh ấy là người đuổi theo những vì sao, tôi không dám nhìn vào mắt anh ấy, tôi chỉ có thể quay lại nhìn anh ấy qua màn hình.
“… Em thích những lời đường mật còn anh lại tự mình đâm vào hư vô…”
Không biết từ lúc nào Kỷ Tứ đã nhấc một chiếc micro khác.
Giọng anh nhẹ nhàng hòa vào, hòa hợp đến kỳ lạ.
Không biết là do rượu hay do nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-co-cua-dinh-luu-vet-cuc-suc/2664980/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.