Vào ngày thứ ba sau khi chia tay với Ngô Khâm, tôi vừa ôm lấy chai rượu vừa xem lại lịch sử trò chuyện trên điện thoại.
Bạn tôi nói: “Bằng không cậu nuôi một em pet đi, nuôi pet cũng là một cách giải quyết vấn đề hiệu quả, mấy thứ nhỏ bé lông lá đó chữa lành tốt lắm.”
Cách này nghĩ cũng hay.
Mua một em pet về nhà chắc hẳn tôi sẽ không còn thời gian hay sức lực đau lòng nữa.
Nghĩ là làm, tôi liền mặc quần áo, bắt taxi đến cửa hàng thú cưng.
Mấy em chó mèo trong cửa hàng thú cưng đều rất dễ thương, nhưng rồi tôi thoáng thấy một em vẹt màu xanh lam đang đứng trên giá.
Lông phồng phồng, cái đầu nhỏ tròn mắt dẹt nghiêng đầu nhìn về phía tôi, cất giọng sữa: “Xin chào.”
Tim tôi như tan chảy, tôi chỉ vào nó hỏi: “Ông chủ, con vẹt này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ liếc nhìn tôi, không hiểu sao tôi luôn cảm thấy ánh mắt đó có chút phức tạp.
Ánh mắt đó như kiểu vừa có vẻ vui mừng, lo lắng lại có chút … hả hê?
“150, cô lấy đi, lồng chim cũng cho cô luôn.”
Ông ta nói vậy khiến tôi có chút khó hiểu.
Tôi không biết nhiều về vẹt, nhưng theo tôi biết thì mấy con như này giá phải cỡ 200 tệ.
Lại còn tặng lồng chim cho mình nữa chứ, ông chủ này không phải đang làm từ thiện đó chứ?
Tôi nghi ngờ hỏi: “Nó không bệnh gì đó chứ?”
Lỡ về tới nhà lại nôn mửa hay tiêu chảy gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-co-cua-dinh-luu-vet-cuc-suc/2664963/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.