Edit: Mordred
Beta: V
Bàn tay đang nắm lấy tay Khâu Thanh chợt run lên, rồi anh siết thật chặt, mười ngón quấn lấy nhau như thể chỉ nới lỏng chút thôi sẽ bị kéo xuống vực sâu, muôn kiếp không thể trở lại.
Sau cùng, Văn Hựu Hạ không muốn trở mặt với cậu ta như vậy, nhưng anh cũng chẳng muốn dây dưa thêm với nhà họ Văn.
Khâu Thanh ở bên cạnh không nhịn được nữa.
Cậu giật tay khỏi Văn Hựu Hạ không chút do dự, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng mà xông tới túm cổ áo Văn Hạo Khiêm: "Mẹ kiếp, cậu tưởng mình là ai?"
Vốn cậu ta không cao bằng Khâu Thanh, dù Khâu Thanh gầy yếu hơn nhiều nhưng cậu ta không hề đề phòng nên vẫn lảo đảo theo động tác ấy. Văn Hạo Khiêm muốn giãy giụa, song bàn tay còn lại của Khâu Thanh đã túm lấy vạt áo đồng phục của cậu ta, trên tay nổi đầy gân xanh, cậu ta nhìn thấy sự điên cuồng tràn ngập trong ánh mắt đối phương.
Tròng mắt nhuộm màu máu, đồng tử cũng hơi co lại.
Văn Hạo Khiêm chần chừ trong nháy mắt, có phải cậu ta không nên nói câu ấy không?
"Anh..." Cậu ta đối mặt với Khâu Thanh, không dám trưng ra vẻ phách lối khi nãy. "Anh muốn làm gì, tôi cho anh biết, hai người đang là người của công chúng, đừng có đứng giữa đường mà..."
"Người của công chúng?" Khâu Thanh cười khẩy, ánh mắt vẫn lạnh băng: "Vẫn là mấy chữ này à?"
Yết hầu chưa trưởng thành của Văn Hạo Khiêm khẽ động đậy: "... Tôi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-bac/3618372/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.