Trịnh Kiếm Hồng cả kinh vội chụp nắm lấy tay bà lão, thì bàn tay bà đã lạnh ngắt.
Bà đã chết rồi.
Trên trời mây đen che phủ một màu tối sầm. Vài chiếc lá vàng buông mình lả chả rơi như thể tiễn đưa ngưòí đi về bên kia cõi chết.
Trịnh Kiếm Hồng ôm xác bà lão khóc nghẹn ngào một hồi rồi lo chôn cất bà và các nạn nhân đâu đó tử tế thì trời đã đi lần vào khuya.
Gió thổi vi vu qua ngàn cây nội cỏ.
Lá vàng đua nhau rơi phủ trên mấy nấm mộ.
Trịnh Kiếm Hồng uể oải lên ngựa. Và sực nhớ đến tấm thiếp của hai lão già, vội mớc ra xem. Trong thiếp có vẻ một rặng núi có đỉnh cao nhất và đề :
“Thiên Sơn Ngọc Lĩnh”.
Chàng lẩm bẩm :
- Hai ông già nầy ở tận Thiên Sơn, xa thế à! Nhưng đây đến đớ trong vòng một tháng chắc kịp?
Chàng ngó xuống phía dưới góc tấm thiếp còn có thêm bốn chữ: “Âm Dương song quái”.
- Ồ! Thì ra hai lão này là hai vị quái hiệp mà Liệt Đương đạo trưởng đã có lần nói qua với ta. Như vậy thuốc mà lão già mặt đỏ hứa cho ta hẳn là Thiên Sơn Ngọc Dịch rồi?
Càng nghĩ trong lòng chàng mừng thầm.
Chàng không ngờ đã gặp hai vị cao thủ kỳ tài. Chàng bắt đầu ôn lại những gì đã xảy ra từ nhỏ tới lớn, quá đúng như lời lão già mặt đỏ đã nói.
Bây giờ chàng mới hiểu ra vì sao cha chàng không cho chàng học võ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-linh-ma-anh/2853012/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.