Hậu Nghệ cùng Thỏ ngọc trở về thiên đình, cầu xin Ngọc Đế.
Hậu Nghệ cầu Ngọc Đế khai ân thả Hằng Nga về nhân gian, Ngọc Đế không đồng ý, người nói, “Hằng Nga lén uống linh dược, phải chịu nỗi khổ chia lìa với Hậu Nghệ, nếm trải dày vò tương tư.”
Thỏ ngọc mắng thiên địa vô tình, thượng đế vô nghĩa, dùng chín trăm năm phá hủy hạnh phúc của nàng.
Thái Bạch tính hết Thiên Cơ, xin Ngọc Đế thả Ngô Cương, giáng Thỏ ngọc, tù Hằng Nga.
Ngô Cương nói, “Thỏ nhi, chỉ cần nàng vì ta rơi xuống một giọt lệ, cây quế này có thể ngã xuống, nàng có thể trở lại làm thần tiên, chúng ta có thể xuống hồng trần.”
Chày giã dược trong tay Thỏ ngọc dừng một chút, “Ngô Cương, chỉ cần ngươi chặt được cây quế kia, giọt lệ cuối cùng của ta sẽ chảy ra. Ta vốn đã không còn nước mắt, trừ phi nhìn thấy cây quế đổ xuống.”
Hằng Nga nhìn ra ngoài cửa sổ cười lạnh, “Ta trộm linh dược, ta chịu dày vò, Tuấn Ương lạnh lẽo đã biến thành Quảng Hàn tịch mịch.”
Lại là Trung Thu.
“Thỏ nhi, cây quế không đổ, lệ trong không rơi, nàng không cần phải giã thuốc nữa, dù sao chúng ta vẫn có thể ở bên nhau.” Ngô Cương nói như vậy.
Hằng Nga đặt bánh trung thu trước mặt Thỏ ngọc, “Bánh này, là Hậu Nghệ đại ca của ngươi làm trăm năm trước, ngươi nếm xem.”
Không biết sau khi Hậu Nghệ chuyển thế làm người, liệu có lưu lại trí nhớ kiếp trước không. Trong thiên hạ có được bao người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-hai-nguyet-ca/2314541/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.