Tiết Nguyên Tiêu, chín trăm năm sau.
Ngô Cương đến Tuấn Ương cung, nói, “Thỏ nhi, Túy Nguyệt Linh Lung mà nàng muốn, ta đã tìm đến cho nàng rồi đây.”
Ngô Cương là một thiếu niên thực tuấn lãng, có điều hơi thần bí, còn thêm một chút du thủ du thực.
Thỏ ngọc không đáp lại Ngô Cương, vẫn tiếp tục giã thuốc. Từ sau điệu múa Trung Thu của Thỏ ngọc tại Dao Trì kia, Ngô Cương liền thường xuyên tới Tuấn Ương cung, chín trăm năm nay, mỗi lần chạy tới đều đem một ít đồ quý giá đến cho Thỏ ngọc.
“Thỏ nhi, sao nàng không nói lời nào?”
“Túy Nguyệt Linh Lung có rồi, vậy Hành Tương Thu Thủy đâu?”
“Thỏ nhi, nàng điên rồi a, đó là bảo vật trấn trạch của Nam Thất, làm sao ta lấy được?”
Nam Thất chính là Nam Hải thất thái tử. Thỏ ngọc cười lạnh một tiếng, lại vùi đầu giã thuốc. Ngô Cương ngồi xuống bên cạnh Thỏ ngọc, phẫn nộ.
“Thỏ nhi, linh dược mà Vương mẫu ban thưởng cho Hậu Nghệ, chính là Quỳnh Thảo Xích Thủy mà nàng luyện.”
Thỏ ngọc vẫn giã thuốc như trước, hoa quế rơi xuống từ tàng cây, dưới cái chày của Thỏ ngọc đã tan rã thành bùn.
“Thỏ nhi, hay là, nàng đi tìm Thu Thủy cùng ta đi.”
“Thỏ nhi, nàng đừng suốt ngày ở trong Tuấn Ương cung được không?”
“Thỏ nhi, nàng đừng giã thuốc nữa, nghỉ ngơi một chút đi, dưới trần thế cũng không có nhiều người đau thương như thế.”
“Thỏ nhi, nàng không thể nói một câu sao?”
“Ngươi câm miệng.”
Ngô Cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-hai-nguyet-ca/2314538/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.