Lẽ ra ta nên sớm biết những lời bên gối tuyệt đối không thể tin.
Tháng Chạp năm ngoái, hắn lên kinh ứng thí. Trước khi đi, hắn còn luyến tiếc không thôi, nắm tay ta đi gõ cửa từng nhà hàng xóm: “Tại hạ sắp phải vào kinh, chuyết kinh tuổi còn nhỏ, mong các hương thân để tâm chăm sóc. Đợi khi Cố Lân trở về, nhất định đội ơn bất tận.”
Bây giờ lại đến tháng Chạp, tin tức hắn đậu Thám Hoa đã truyền về hơn nửa năm nhưng vẫn không thấy được bóng người, không nhận được một lá thư.
Ánh mắt láng giềng nhìn ta từ hâm mộ đã chuyển thành thương hại.
Ngày đó, chuyện Cố giải nguyên quỳ ván giặt đồ suốt đêm truyền khắp toàn thành, người người đều nói ta đanh đá chua ngoa, nhưng ai ai cũng bảo ta có phúc.
Bây giờ mọi người đều chỉ trỏ sau lưng ta, nói phu quân ta thi đậu Thám Hoa, bị phù hoa che mắt, làm gì còn nhớ đến người vợ nghèo hèn, nhớ đến một thôn nữ thêu hoa như ta nữa.
Ta ngày ngày đóng cửa ở lì trong nhà, bỏ ngoài tai lời đồn đại, chỉ an phận chờ hắn quay về.
Đến lúc đó để xem hắn giải thích thế nào. Nghe lọt tai thì còn được lên giường ngủ, nói nhăng nói cuội thì cứ lót ván giặt đồ mà quỳ.
Nhưng hắn vẫn không quay về.
Cuối năm, Triệu Cảnh Thăng về quê thăm cha mẹ, ta đến đình Vọng Giang tìm y.
Ta cười hỏi: “Cảnh Thăng có tin tức gì về phu quân ta không? Ta nghe nói hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-dao-o-nha-lan-can/3003468/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.