Ta quay đầu nhìn lại. Tên oan gia chết bầm kia mặc áo gấm, cưỡi tuấn mã, theo sau là một chuỗi người, rất có khí chất quan to. 
Hắn xuống ngựa đi về phía ta, lấy đi bức thư trên tay Tái Thần Tiên, kéo ta đứng dậy, lạnh lùng nói: “Còn đờ người làm gì? Về nhà!” 
Ta bị hắn kéo về nhà, hàng dài người nối đuôi đi theo phía sau chen chúc ở trước cổng. 
Hắn đóng cổng lại, kéo ta vào phòng. 
Trong lòng ta vô cùng uất ức. 
Ta nói: “Chàng đậu Thám Hoa, một bước lên mây, như diều gặp gió. Ta chỉ là một thôn nữ thêu hoa, làm sao xứng với chàng. Nếu đã không xứng, chúng ta hòa ly đi thôi.” 
Ta nói: “Tiếng tăm phong lưu của chàng lan khắp Kinh Thành, công chúa muốn gả cho chàng, tiểu thư muốn gả cho chàng, chàng còn lui tới thanh lâu kỹ viện. Đường tương lai của chàng thênh thang rộng mở, ta không làm vướng tay vướng chân chàng, dứt khoát hòa ly đi thôi.” 
Ta nói: “Ta gả tới một năm vẫn chưa có con, chàng đã sớm muốn bỏ vợ, chờ suốt một năm chẳng qua là muốn giữ gìn thanh danh cho công chúa. Ta không cần chàng chờ một năm, chúng ta hòa ly ngay bây giờ đi thôi.” 
Ta nói với hắn nhiều như vậy, hắn một câu cũng không thèm nghe. 
Hắn ra sân thăm Đậu Hoàng, còn sờ đầu Đậu Hoàng, còn múc nước, rửa mặt rửa tay. 
Xong xuôi đâu đấy, hắn mới vào phòng, chốt cửa, đóng cửa sổ, tháo đai lưng, cởi áo. 
Hắn vừa tháo đai lưng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-dao-o-nha-lan-can/3003466/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.