Thân thể xương cốt trong nháy mắt đều cảm thấy rã rời, cả người Thẩm Xuân mềm nhũn tưởng không đứng dậy nổi, chỗ xương sống eo lưng lúc bị quẳng xuống giờ đau buốt, nếu để so sánh với cái đau này, loại khó chịu trong lòng còn hơn xa đau đớn đã nhận được!
Trước mắt nhiều người như vậy, có bao giờ Thẩm Xuân phải chịu nhục nhã thế đâu, sắc mặt hắn sưng đỏ bừng bừng, trong lúc nhất thời quên cả chửi bậy, theo bản năng muốn chống tay đứng dậy, Bách Hợp lại nắm tay thành quyền, đánh liên tiếp lên ót của hắn, đánh đến mức Thẩm Xuân choáng váng đầu óc, sau ót như bị vật nặng nện xuống, trước mắt biến thành màu đen, không còn nhìn rõ được Bách Hợp ở trước mặt, cơ thể rơi thẳng trên đất, cái ót lại đụng trúng phiến đá rêu xanh, bản thân hắn mất hết khí lực giãy dụa, há miệng ngoi ngóp thở như cá, đầu óc choáng váng làm cho hắn buồn nôn khó chịu.
Bách Hợp đánh ngã hắn xong mới từ từ đứng dậy, mới vừa rồi cô đánh một thanh niên cao lớn như vậy quá đơn giản, ánh mắt mọi người nhìn cô có chút khác thường, căn bản Bách Hợp không chú ý đến những ánh mắt kinh ngạc ấy, cô sửa sang lại vài sợi tóc bên má: “Khi đi vào tòa nhà là 8 giờ 15 phút, mà chúng ta ở trong này đã một lúc, từng nhìn điện thoại một lần, lúc đó khoảng 8 giờ 30 phút.” Cô nói đến đây, mọi người còn chưa hiểu có ý gì, rất nhanh Trang Thiên Minh nhận ra chỗ không hợp lý, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699752/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.