“Một ngày nào đó, ngươi sẽ biết ta nói đúng!”
Bỏ lại một câu như vậy,Diệp nhị liền xoay người đi, mấy huynh đệ đưa mắt nhìn nhau,đều có chút lúng túng, Trương Hồng Nghĩa nắm chặt nắm tay, biểu tình có chút đáng sợ, tuy nói hắn thường ngày cũng đủ dọa người, nhưng lúc này sắc mặt lạnh đến mức có thể đông cứng mọi thứ lại được rồi, Diệp nhị đã đi rồi, nhưng lời nói của hắn ta như một cái gai đâm vào trong lòng hắn.
Mấy huynh đệ khuyên hắn mấy câu, khuyên xong ở đây, lại vội vàng ra bên kia khuyên Diệp nhị, mãi đến khi hai huynh đệ kia đều đi hết, trên mặt Trương Hồng Nghĩa cũng không thấy vui vẻ gì.
Bữa cơm này mọi người tan rã trong không vui, lúc Bách Hợp nghe thấy động tĩnh đi ra, những người kia cũng đã đi rồi, Trương Hồng Nghĩa im lặng không lên tiếng thu bát đũa, Bách Hợp hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ lắc đầu không nói, Bách Hợp ép hỏi, hắn cũng cắn răng không mở miệng.
“Thế nào rượu cũng không uống?”
Biểu tình của hắn có chút không được tốt, rõ ràng buổi sáng ra ngoài đều rất vui vẻ, còn nói thành gia lập nghiệp, muốn làm chuyện đứng đắn, không lêu lổng như trước kia nữa, lúc này mới bao nhiêu thời gian, sắc mặt liền thay đổi.
Rượu trên bàn đàn bị đẩy ra, bên trong còn lại hơn phân nửa vò rượu, rượu trong bát cũng không uống xong, Bách Hợp muốn đi thu, hắn lại giành lấy, biểu tình có chút buồn bực không vui.
“Có phải chuyện đao phủ, thất bại hay không?” Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699568/chuong-1006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.