Edit: Suly
Beta: Sakura
” Ban đầu tôi vì anh nên mới đến Tân Hải, ở đây công việc không tốt, bằng tốt nghiệp tôi còn chưa nhận nên rất khó xin việc, mẹ tôi lớn tuổi, lại chỉ có một mình, hai chúng ta đã chia tay rồi, tôi muốn về quê tìm việc làm, nhân tiện chăm sóc bà ấy, ở Tân Hải không còn gì giữ tôi lại nữa, tôi luôn không thích ở đây nên đương nhiên phải đi. Tôi muốn ra ngoài, trong tủ lạnh còn một ít thức ăn, nếu như anh muốn ngủ thì ngủ một lát đi, nhưng nếu Chu Tư Phàm làm anh bị thương thì anh nên báo cảnh sát, luật pháp có thể trừng phạt anh ta!” Bách Hợp nói xong, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, không đợi Triệu Lâm nói chuyện, quay lưng đi.
Để lại một mình Triệu Lâm không nói ra lời, một lúc lâu sau khi Bách Hợp đi, nhìn phòng trống rỗng, hắn và Bách Hợp thuê nơi này gần một năm, ở phòng trọ đơn sơ này hai người lập nhiều lời thề, về sau hắn sẽ lấy Bách Hợp làm vợ, hai người từng tưởng tượng cuộc sống nhiều năm sau sẽ tốt hơn, có tiền sẽ mua nhà ở Tân Hải, sống ổn định ở đây, sinh bao nhiêu đứa con, những lời nói đó vì công việc của hắn không thuận lợi, cuộc sống không như ý muốn mà hai người dần cãi nhau, dần bị hắn quên đi, cho đến lúc này bốn phía yên tĩnh, bỗng nhiên hắn lại nhớ.
Có nhiều thứ khi mất đi mới thấy đau khổ, khi có được hắn luôn cảm thấy không đủ, luôn trách móc Bách Hợp, cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699514/chuong-952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.