Thời gian quay trở lại đêm khuya ngày hôm qua.
Màn đêm nhu hòa và mờ mịt, ánh trăng thanh lãnh chiếu qua cửa kính vào căn phòng yên tĩnh. Ánh đèn bên trong mờ ảo, chỉ có ngọn đèn đầu giường màu cam được bật lên.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên giường bệnh, khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt của chàng trai trẻ như được phủ một lớp men mịn.
Lông mi dài khẽ run lên, một lúc sau cậu mở mắt ra, cả người mê mang nằm nghiêng, ánh vào mắt là người đàn ông đang ngồi bên giường.
Cố Phi ngồi ở bên cạnh canh chừng người trên giường, cho nên khi Lâm Thanh Yến mở mắt ra, hắn lập tức chú ý tới: "Yến Yến, em cảm thấy thế nào?"
Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn, có chút khẩn trương. Ánh sáng mờ ảo cũng không giấu được sự mệt mỏi trên khuôn mặt, cũng như sự lo lắng và đau lòng giữa hai lông mày.
Lâm Thanh Yến đương nhiên không cảm thấy đau, nhưng cậu cảm thấy đầu choáng váng, rất khó chịu và có cảm giác muốn nôn mửa, cuối cùng cậu nhớ ra mình vô tình bị ngã xuống cầu thang.
Rất nhanh, cậu phát hiện đầu mình được quấn băng gạc, cánh tay bó bột, cậu hoảng sợ muốn đứng dậy, nhưng Cố Phi đã giữ vai cậu lại: “Đừng nhúc nhích, em ngã xuống cầu thang, bị thương ở đầu và cánh tay."
Sau đó hắn nâng giường lên cao hơn một chút.
“Sao có thể bị thương nặng như vậy…” Lâm Thanh Yến vừa mở miệng liền nhận ra giọng nói của mình cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-van-nguoi-ghet-sau-khi-trung-sinh-bao-hong-toan-mang/3620293/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.