Cố Phi bảo An Cảnh cùng Lục Vũ Kỳ đi xuống đợi, người đứng trước mặt hắn chỉ còn Lê Xuyên, lúc nào cũng cụp mắt xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Cố Phi.
Hành lang rất yên tĩnh, giọng nói của người đàn ông rất bình tĩnh, nhưng cũng lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta tê cả da đầu, “Nghe nói cậu vô tình đụng ngã Lâm Thanh Yến.”
Tim Lê Xuyên đập thình thịch, không nhịn được ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện với khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt sâu và lạnh nhạt, như muốn nhìn thấu trái tim cậu ta.
“Là, là tôi…” cậu ta lo lắng chặt tay mình, nhỏ giọng nói: “Tôi chạy quá nhanh, không chú ý đến người bên dưới, tôi không cố ý.”
“Thật sao?” Giọng nói của Cố Phi âm lãnh và bình tĩnh, "Tôi nhớ cậu là thực tập sinh của Nghệ Hoa và đã ký hợp đồng 5 năm."
Hắn nói, "Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, nếu không, tôi có rất nhiều biện pháp khiến cậu nói thật. "
Những lời nói ra khỏi miệng Cố Phi chắc chắn không phải là nói đùa. Trong lòng Lê Xuyên vừa hối hận vừa sợ hãi, cậu ta tuyệt đối không có khả năng đắc tội Cố Phi, trước đó An Nam Ý cũng không nói cho cậu ta, Lâm Thanh Yến có quan hệ với Cố Phi.
"Là,là An Nam Ý..."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc này. Chính An Nam Ý bảo tôi nghĩ cách để Lâm Thanh Yến gặp tai nạn trước công diễn thứ ba khiến cậu ấy không thể lên sân khấu, ba mẹ tôi đều làm ở An thị, mà An Nam Ý lại là thái tử gia của An thị, tôi không thể không nghe lời."
"Tôi chỉ muốn làm Lâm Thanh Yến bị thương, bong gân chân hay gì đó, nhưng ai ngờ được cậu ấy ngã cầu thang..."
"Thực xin lỗi, tôi thực sự không cố ý. Là tôi nhất thời bị quỷ ám nghe theo lời của An Nam Ý..."
Ánh mắt Cố Phi dần dần lạnh xuống, đôi mắt sắc bén như bị bao phủ bởi một tầng sương giá, giữa lông mày bị bao phủ âm u.
——
Tin tức về việc Lâm Thanh Yến bị thương nhanh chóng lan truyền, hiện tại cậu đã rất nổi tiếng, vụ việc này đã gây xôn xao trên mạng, mãi đến ngày hôm sau mới bình tĩnh lại.
[Ôi, con ngoan của mama, sao con thể bị ngã cầu thang? Bồ Tát phù hộ, con nhất định bình an vô sự]
[Nghe nói là Lê Xuyên vô tình đụng trúng cậu ấy, việc này đúng là không cẩn thận.]
[ Không biết Yến Yến bây giờ thế nào rồi. Cậu ấy vẫn có thể tham gia công diễn ba chứ? Nếu chấn thương quá nghiêm trọng không thể tiếp tục tập luyện thì sao?!! ]
[Tín nữ nguyện đổi hai mươi cân mỡ để Yến Yến được bình an vô sự! ]
"Lệnh Khang, trên mạng đều đang nói đứa nhỏ Lâm Thanh Yến bị thương." Tống Thư Mạn ngồi ở trên sô pha nhìn điện thoại, giữa lông mày hiện lên một tia lo lắng, "Không biết hiện tại thằng bé thế nào rồi."
"Là đứa nhỏ đạt hạng nhất sao?" An Lệnh Khang đứng trước gương, thắt cà vạt.
Ông nói: "Vậy đúng là đáng tiếc, anh nhìn thằng bé cũng rất thích. Hình như thằng bé không thích Nam Nam nhà chúng ta lắm? Sau này còn có thể biểu diễn nữa không?"
"Em cũng không biết, chỉ mong không có việc gì. Em không biết tại sao lại cảm thấy rất thân thiết với đứa nhỏ này...thôi không nói chuyện này nữa."
Tống Thư Mạn đi đến chỗ chồng và giúp ông thắt cà vạt, "Đừng kéo nữa, nếu không một lát nữa sẽ không kịp, phải nhanh chóng đi ra ngoài."
"Đi xem con trai biểu diễn thì không được ăn mặc đẹp sao?"
"Anh đã đủ đẹp trai rồi. Đi nhanh đi. An tiên sinh."
"Tuân lệnh, An phu nhân."
...
Hôm nay là buổi công diễn thứ ba của Ngôi sao ngày mai. Buổi tối chính thức bắt đầu lúc bảy giờ, và một nghìn khán giả đã đến hiện trường.
Ba An và mẹ An ngồi ở hàng ghế đầu, những người ngồi xung quanh phần lớn là người trẻ tuổi, phần lớn là con gái, tình cờ hai cô gái kế bên đang nói chuyện khe khẽ.
"Tôi thực sự muốn khóc. Hiếm khi tôi có thể đến đây, mà Yến Yến lại bị thương. Em ấy nỗ lực lâu như vậy chẳng phải đều trở nên vô ích rồi hay sao."
"Tôi nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy. Sao Yến Yến có thể bị thương ngay trước ngày lên sân khấu được. Chắc chắn có người ghen tị với cậu ấy và muốn hãm hại cậu ấy."
"Chẳng lẽ là An Nam Ý? Trong số tất cả các thực tập sinh, cậu ta là người duy nhất có quan hệ không tốt với cậu ấy... không đúng,nghe nói là Lê Xuyên không cẩn đụng ngã Yến Yến."
"Ai biết được."
Tuy giọng nói rất nhỏ nhưng Tống Thư Mạn và An Lệnh Khang đều nghe thấy đại khái ý, hai người nhìn nhau sắc mặt có chút không tốt. Tống Thư Mạn rất tức giận, "Thật quá đáng, sao bọn họ có thể nói Nam Nam như vậy?"
An Lệnh Khang an ủi bà: "Đừng tức giận, thằng bé Nam Nam sẽ không bao giờ làm chuyện đó, đều là nói bừa thôi."
"Là đứa nhỏ kia không cẩn thận bị thương, sao có thể bịa đặt, đổ lỗi lên con trai chúng ta?"Tống Thư Mạn vẫn còn tức giận, cho đến khi buổi biểu diễn sắp bắt đầu bà mới gác lại chuyện này.
Người dẫn chương trình là An Cảnh, ngay khi vừa xuất hiện đã nhận được rất nhiều tiếng thét chói tai, sau đó là thời gian của các thực tập sinh, thời gian ghi hình có chút dài nhưng những màn trình diễn đều rất cuốn hút, vẫn luôn duy trì được sự nhiệt tình của khán giả.
Cho đến khi đội của Lâm Thanh Yến lên sân khấu, ban đầu là một đội gồm năm người, nhưng người quan trọng nhất lại vắng mặt ở giữa, và họ đã thiếu mất vị trí Center.
Lâm Thanh Yến bị thương đột ngột đến nỗi cả đội thậm chí còn không có thời gian để điều chỉnh đội hình.
"Trước khi biểu diễn, chúng tôi có hai điều muốn nói, có lẽ mọi người đã nghe nói Lâm Thanh Yến vị trí Center của chúng tôi vô tình bị thương nên không thể tham gia biểu diễn, nhưng chúng tôi vẫn để vị trí này cho cậu. Cậu ấy vĩnh viễn là center mà chúng tôi công nhận, cảm ơn mọi người."
Cô gái ngồi cạnh mẹ An ba An bật khóc, khóc rất thương tâm: “Cậu ấy thực sự không đến, cậu ấy đã nỗ lực lâu như vậy, chỉ vì người khác mà bị thương không thể biểu diễn trên sân khấu. Tại sao…”
Nghe vậy, An Lệnh Khang không khỏi thở dài: “Thật đáng tiếc đứa trẻ đó là một người rất nỗ lực.”
Tống Thư Mạn, đồng ý. "Ừ."
"Tiếp theo là đội của Nam Nam, là đội biểu diễn cuối cùng."
Sân khấu cuối cùng là dành cho đội của An Nam Ý. Họ biểu diễn một bản tình ca lãng mạn, tổng thể ca hát và nhảy múa thoạt nhìn cũng không tồi.
Thực lực của An Nam Ý ở mức cao nhất trong số các thực tập sinh trong đội nên phong độ của cậu ta là tốt nhất.
Điều nổi bật nhất là lúc dạo đầu cậu ta chơi piano. An Nam Ý mặc bộ vest trắng, ngồi trước cây đàn dương cầm, linh hoạt bấm phím, ánh đèn sân khấu chiếu vào cậu ta giống như bạch mã hoàng tử.
Tuy nhiên, cảnh tượng này luôn có cảm giác quen thuộc.
Trong kết quả bình chọn cuối cùng, An Nam Ý là người có số phiếu bầu cao nhất trong số 5 người trong đội, cũng lọt vào trong top 3. Người hâm mộ có mặt tại hiện trường vô cùng kích động vỗ tay nhiệt liệt.
“An Nam Ý, cậu giỏi nhất!”
Ba mẹ An cũng hưng phấn vỗ tay.
"Lần này Nam Nam của chúng ta làm rất tốt, có rất nhiều người thích."
"Đó là đương nhiên."
Lúc này, hai cô gái ngồi cạnh lại lên tiếng.
"Giỏi bắt chước."
"Bắt chước bừa."
"Dù có bắt chước đến đâu cũng không thể so sánh với Yến Yến."
Khán giả đã xem tập đầu tiên của chương trình đều biết rằng Lâm Thanh Yến đã chơi piano khi ở lần đánh giá xếp hạng, thậm chí còn lên hot search.
Ba An và mẹ An lại nhìn nhau.
Tống Thư Mạn cau mày không hài lòng, "Sao bọn họ có thể nói như vậy? Cho dù ủng hộ thần tượng của mình, cũng không thể coi thường người khác."
An Lệnh Khang vội vàng an ủi: "Đừng tức giận, đừng tức giận. Nam Nam diễn rất hay. Đừng nghe bọn họ nói nhảm."
An Nam Ý đương nhiên không biết khán giả đang thảo luận cái gì. Hôm nay tâm tình cậu ta rất tốt, trên mặt tươi cười vẫy tay chào ba mẹ ngồi ở hàng ghế đầu.
"Nam Nam vẫy tay chào chúng ta." An Lệnh Khang và Tống Thư Mạn mỉm cười đáp lại.
"Cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu cho tôi. Tôi thực sự rất vui. Hóa ra nỗ lực sẽ được đền đáp." An Nam Ý chân thành nói: "Ở đây, tôi cũng xin đặc biệt cảm ơn hai người, những người đang ngồi trên khán đài lúc này, ba mẹ tôi, họ luôn âm thầm ủng hộ tôi."
An Cảnh ngồi ở ghế huấn luyện viên mỉm cười nhìn về phía khán giả, nơi mọi người đang nhìn.
Ba mẹ An đột nhiên được gọi đến, An Nam Ý đang định đi đến ôm bọn họ, nhưng đi được nửa đường, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng:
“Cậu có chắc đó là ba mẹ của mình không? An Nam Ý?
Giọng nói này vang vọng khắp hiện trường thông qua micro, lọt vào tai tất cả mọi người, bao gồm cả huấn luyện viên, nhân viên, thực tập sinh và hàng nghìn khán giả cả ba An và mẹ An.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Chuyện gì vậy?”
Một lúc sau, trên sân khấu xuất hiện hai bóng người, ánh mắt mọi người lần nữa chuyển động, nghi hoặc và bối rối, An Nam Ý lập tức dừng bước, quay đầu nhìn về phía trước.
"A!! Là Yến Yến! Lâm Thanh Yến đến rồi!!"
Cô gái vừa mới khóc rất thảm thiết lập tức đứng dậy và hét lên phấn khích, khiến khung cảnh trở nên náo nhiệt.
Lâm Thanh Yến được đẩy ra ngoài trên xe lăn. Cậu mặc quần rộng, tay áo ngắn. Dưới ánh đèn sân khấu, khuôn mặt cậu càng tái nhợt. Trên đầu được quấn băng gạc, cánh tay phải bị gãy được bó bột cố định trước người.
Mặc dù bây giờ chàng trai trẻ trông vô cùng chật vật, thậm chí trông vô cùng thảm, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh sáng càng ngày càng lạnh đi. Có một cảm giác yếu ớt dễ bị tổn thương khơi dậy mong muốn bảo vệ của người khác.
Đứng phía sau đẩy xe lăn là Lục Vũ Kỳ, người vừa biểu diễn trên sân khấu và vẫn đang mặc trang phục biểu diễn.
Chỉ trong vài giây, Lục Vũ Kỳ đã đẩy chiếc xe lăn ra giữa sân khấu.
Tất cả mọi người đều không biết tình huống này, trong phần này cũng không có phân đoạn như vậy, An Cảnh ngồi ở chỗ huấn luyện viên cũng bối rối, "Chuyện gì thế này?"
Ngay cả đạo diễn ở hiện trường cũng ngơ ngác, "Chuyện gì vậy? Ai có thể cho tôi biết phải làm gì không? Có chuyện gì vậy!?"
Trước khi ai đó kịp trả lời, một giọng nói có phần quen thuộc, lạnh lùng và bình tĩnh đột nhiên vang lên từ phía sau: "Đạo diễn."
"Cố, Cố gia?"
...
Những gì Lâm Thanh Yến vừa nói An Nam Ý đều nghe rõ, trong lòng hắn có dự cảm không tốt, nhưng vẫn là ôn nhu cười nói: "Yến Yến, sao đột nhiên lại tới đây? Tại sao không ở bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt."
"Bởi vì tôi không muốn loại người như cậu chiếm giữ vị trí vốn thuộc về tôi và xem như đó là điều đương nhiên ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]