Chương trước
Chương sau
Cố Phi đột nhiên giơ tay chỉ vào khóe môi của mình.

Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ, nhưng Lâm Thanh Yến ngồi bên cạnh lại không bình tĩnh như vậy, đôi má trắng nõn lập tức ửng đỏ tượng trưng cho sự xấu hổ, chỉ trong hai giây, trong đầu cậu đã hiện lên hàng trăm ngàn suy nghĩ.

Cố Phi vừa mới nói dùng cách khác báo đáp hắn, hiện tại lại hành động như vậy, chẳng lẽ là muốn cậu hôn hắn sao? Cái này có tốt không? Tại sao Cố Phi lại đột nhiên hành động như vậy? Đây không phải là quá đột ngột sao?

Cố Phi nhìn biểu cảm trên mặt thiếu niên vô cùng kỳ quái, hắn lại giơ tay chỉ vào khóe môi mình, lần nữa ra hiệu khóe miệng có một chút vụn bánh.

Nhìn thấy động tác của người đàn ông, Lâm Thanh Yến khẩn trương nắm lấy hai mép quần, tim đập điên cuồng như sắp bay ra khỏi cơ thể, cậu nghiến răng quyết tâm, sau đó cúi người hôn tiến nhanh đến hôn lên khóe môi của người đàn ông.

Nụ hôn giống như chuồn chuồn chạm vào nước, rồi lại rời đi bằng một cái chạm nhẹ.

“...”

Không khí đột nhiên rơi vào im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương. Sự im lặng tràn ngập dấu vết ái muội, Lâm Thanh Yến cụp mắt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cậu chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đang đập mãnh liệt.

Không nhịn được cứ lén lút nhìn phản ứng của Cố Phi bằng tầm nhìn ngoại vi, người đàn ông ngồi thẳng, thân thể có chút cứng ngắc, môi mỏng hơi mím, không có chút phản ứng gì.

Lâm Thanh Yến cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, hình như Cố Phi không thích lắm... Sự phấn khích của cậu đột nhiên chìm xuống, hai má nóng bừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ và hoảng loạn.

“Tôi... tôi xin lỗi, tôi có việc khác phải làm nên tôi về trước.” Giọng điệu của cậu lộ rõ vẻ hoảng sợ, nói xong cậu đứng dậy định rời đi, nhưng còn chưa kịp tiến lên một bước, cổ tay đã bị người kia nắm lấy.

Cuối cùng Cố Phi cũng có phản ứng, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay gầy gò của chàng trai trẻ, lòng bàn tay ấm áp, giọng nói trầm ấm và từ tính như chứa đầy dòng điện khiến người ta tê dại, “Yến Yến, em muốn đi đâu?”

Từ tầm nhìn của hắn có thể nhìn thấy đôi tai đỏ như muốn nhỏ máu của chàng trai trẻ, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc cẩn thận, đôi mắt điềm tĩnh của người đàn ông rất sâu nhưng lại chứa đầy những cảm xúc khó tả, bình tĩnh nói: “Ngồi xuống trước đi.”

Lúc này Lâm Thanh Yến hận không thể tìm cái hố rồi chui xuống đó nhưng cậu vẫn phải ngồi xuống lần nữa, đôi mắt vẫn rũ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn mặt người đàn ông, lông mi run rẩy bất an.

Một tiếng cười trầm thấp chợt vang lên bên tai.

Ánh mắt Cố Phi dán chặt vào thiếu niên trước mặt, trong giọng nói tựa như có ý cười, còn nói đùa: “Yến Yến, em chủ động hôn tôi thì sao người xấu hổ lại là em?”

Lâm Thanh: “Tôi... tôi không có.”

Vừa nói xong, cằm của cậu đã bị người đàn ông nắm, buộc cậu phải ngẩng đầu lên và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông. Cậu có thể cảm nhận được đầu ngón tay của người đàn ông chạm vào khóe môi, nhẹ nhàng xoa xoa.

“...”

Khi nhìn thấy kem trên ngón tay Cố Phi, cậu đột nhiên muốn chết, vốn dĩ hành động vừa rồi của Cố Phi không phải là ra hiệu mình hôn hắn, mà là nhắc nhở khóe miệng cậu có dính kem!

…Cậu đã hiểu sai ý hoàn toàn.

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Lâm Thanh Yến, Cố Phi càng cảm thấy dễ chịu hơn, vô cùng xấu tính tiếp tục trêu chọc cậu, “Đây là cách Yến Yến báo đáp tôi sao? Hửm?”

Lâm Thanh Yến vừa xấu hổ vừa tức giận, đặc biệt là đối diện với khuôn mặt đẹp trai đó ở khoảng cách gần như vậy. Cậu nhịn không được đưa tay lên che mặt, “Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi vừa rồi nhìn thấy hành động của anh, tôi còn tưởng là anh, anh muốn tôi báo đáp anh như vậy.”

Cố Phi: “Hmm? Loại nào?”

Lâm Thanh Yến: “...”

Cậu không còn mặt mũi nào để nói tiếp nữa.



Cậu sắp tự nổ tại chỗ rồi nè.

Cậu cố thu mình lại như một con đà điểu.

Cố Phi lặng lẽ cong môi, vô cùng thích thú ngắm nhìn từng cử động của thiếu niên, trong lòng nghĩ đáng yêu quá đi, ngoan vô cùng, nhưng ngoài miệng lại không mặn không nhạt nói: “Thì ra trong lòng Yến Yến, anh Phi lại là loại người như vậy.”

“Không phải!” Lúc này Lâm Thanh Yến mới dứt khoát bất chấp tất cả, vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng hơi ồ ồ nói: “Anh là chính nhân quân tử, là tôi tâm tư không đơn thuần, là tôi hiểu lầm ý của anh, tôi xin lỗi! Anh muốn mắng muốn chửi thì cứ mắng đi!”

...

Nói xong, không khí xung quanh lại rơi vào im lặng.

Trong lòng Lâm Thanh Yến đang đập thình thịch, nhịn không được mở ngón tay ra, lén lút quan sát phản ứng của Cố Phi qua khe hở giữa các ngón tay, lại không kịp phòng bị bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm đó, nhịp tim dường như lỡ nhịp nửa giây.

Cậu quên không kịp phản ứng, mãi đến khi Cố Phi nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra khỏi mặt.

Cố Phi nhìn thiếu niên trước mặt nói: “Yến Yến, em nói sai rồi.”

“Tôi không phải chính nhân quân tử.”

Lâm Thanh Yến mất đi khả năng suy nghĩ, đôi mắt đào hoa trong veo hơi mở to, vô cùng mờ mịt nhìn hắn. Nhìn cậu y như con mèo màu cam ở nhà, Cố Phi nhịn không được giơ tay xoa xoa tóc của cậu, mỉm cười.

Hắn nói: “Sau này em sẽ biết.”

Lâm Thanh Yến lại ngơ ngác gật đầu.

“Ăn đi.”

“À…”

Vì thế chuyện hiểu lầm này qua đi trong sự hoang mang, ít nhất bề ngoài thì là như vậy.

Lâm Thanh Yến chỉ nấu những món cơm nhà thông thường, ba món mặn một canh, tài nấu nướng của cậu không tốt cũng không tệ.

Mười mấy tuổi là cậu phải biết nấu ăn, trước đây khi Chu Nguyệt Lan không ở nhà, cậu sẽ là người nấu ăn và chăm sóc em trai, Lâm Kiến Tường sẽ không quan tâm đến bọn họ.

Sau này, cậu lại một mình đi làm kiếm tiền ở ngoài, thường tự mình nấu ăn, sẽ rẻ hơn so với đi ăn ngoài, bình thường cũng chỉ nấu một món, bữa trưa và bữa tối đều tự làm, thường thì chi phí ăn uống trong ngày không vượt quá mười nhân dân tệ.

Không quan trọng nó ngon thế nào, chỉ cần nó có thể lấp đầy bụng là được.

Bởi vì chuyện vừa rồi, Lâm Thanh Yến xấu hổ không dám nhìn Cố Phi, cứ đắm chìm trong việc ăn uống mà không hề biết mình đang ăn gì.

Cố Phi lại không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện, động tác vẫn tự nhiên tao nhã như thường lệ, mặc dù không thèm ăn và mùi vị đồ ăn cũng không bằng đầu bếp khách sạn làm nhưng vẫn ăn không ít.

Bởi vì đây là do đích thân Lâm Thanh Yến nấu.

Ăn trưa xong, tâm tình hỗn loạn của Lâm Thanh Yến đã bình tĩnh lại, nhưng ở lại đây vẫn có chút không được tự nhiên, lập tức kiếm cớ rời đi: “Anh Phi, tôi về trước, không quấy rầy công việc của anh nữa.”

Cố Phi: “ Không quấy rầy hiện tại đang là giờ nghỉ trưa.”

Lâm Thanh Yến mở miệng nhưng không nói nên lời.



Người đàn ông trước mặt thay đổi sang tư thế thoải mái hơn dựa vào ghế sô pha, hai chân dài được bao lấy bởi quần tây bắt chéo vào nhau, cúc trên cùng của áo sơ mi cũng được cởi ra, thay đổi dáng vẻ ngay thẳng và nghiêm khắc thường ngày bằng sự giản dị và lười biếng.

Đôi mắt nhắm nghiền, giơ tay nhẹ nhàng nhéo vào giữa lông mày, sự mệt mỏi bao trùm lên đôi lông mày tuấn tú ấy, ngay cả khí chất bá đạo trên người cũng giảm đi rất nhiều.

Lâm Thanh Yến hiếm khi nhìn thấy Cố Phi trong trạng thái này.

Lòng cậu bỗng nhiên mềm nhũn, nghĩ nghĩ, cậu đi đến phía sau Cố Phi, giơ tay đặt lên vai người đàn ông, nhẹ nhàng xoa bóp vai hắn qua một lớp vải, dùng kỹ thuật có chút trúc trắc.

Cố Phi không khỏi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận sức lực của đôi tay thiếu niên đặt lên vai mình, có chút ngứa ngáy và tê dại, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói lười biếng trầm thấp: “Đây cũng là phương thức báo đáp của Yến Yến sao?”

Lâm Thanh Yến chỉ có thể căng da đầu nói: “Anh cảm thấy thế nào? Thoải mái không?”

Cố Phi: “Ừ, rất tốt.”

Nhưng hắn vẫn thích cách vừa rồi hơn.

Cố Phi bổ sung thêm trong lòng.

Mười phút sau, Lâm Thanh Yến đang nằm trên giường trong phòng nghỉ của phòng làm việc của chủ tịch Cố thị, có chút hoài nghi nhân sinh, nhưng mà người đàn ông nằm bên cạnh đã nhắm mắt lại, hô hấp đều đều.

Tại sao cậu lại đồng ý ngủ trưa với Cố Phi?

Đang lúc cậu đang rối rắm, bỗng nhiên có một cánh tay vòng qua eo cậu, lưng cậu áp vào lồng ngực ấm áp săn chắc, hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào làn da sau gáy, như muốn đốt cháy vành tai cậu.

Đây là lần thứ hai Cố Phi ôm cậu ngủ, lần thứ nhất là vì Cố Phi say rượu, lần thứ hai... Lâm Thanh Yến không dám động đậy, cậu cho rằng Cố Phi hiện tại chắc chắn đang ngủ, đây là hành động trong vô thức.

Cậu không đành lòng quấy rầy người đàn ông đang nghỉ ngơi, ngoan ngoãn nằm im để hắn ôm lấy, không dám gây ra tiếng động, chỉ có lông mi khẽ run lên, thân thể mảnh khảnh hơi cuộn tròn, trông đặc biệt ngoan ngoãn.

Cố Phi lặng lẽ mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là cái cổ trắng nõn của thiếu niên, hơi thở của hắn phả vào đó khiến làn da trắng nõn thậm chí còn hơi ửng đỏ, vô cùng nhạy cảm.

Người đàn ông im lặng cong môi, cuối cùng cũng nhắm mắt lại và thực sự ngủ thiếp đi.

Đến khi Cố Phi tỉnh lại đã hai tiếng sau, Lâm Thanh Yến vẫn nằm trong lòng hắn ở tư thế cũ, quay lưng về phía hắn, đứa nhỏ ngoan ngoãn đến mức lúc ngủ cũng không lăn lộn.

Cố Phi nhịn không được đưa tay sờ lên khóe môi của chính mình, hồi tưởng lại nụ hôn thoáng qua đó, hầu kết gợi cảm cuộn lên xuống, làm động tác nuốt khan.

Im lặng một lúc, như chợt nhớ ra điều gì, hắn cẩn thận đưa tay nắm lấy một sợi tóc của thiếu niên rồi nhẹ nhàng kéo ra.

...

“Trợ lý Dương, đây là mẫu DNA của ba người. Làm phiền cậu đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN.” Cố Phi đưa hai túi nhỏ niêm phong cho Dương Cảnh, một túi chứa hai sợi tóc, một dài và một ngắn, “Cái này là của ba mẹ.”

Cái túi còn lại đựng sợi tóc hắn vừa nhổ ra khỏi đầu Lâm Thanh Yến, “Cái này là của đứa bé.”

Dương Cảnh có chút kỳ quái nhận lấy cái túi, Cố tổng muốn làm xét nghiệm ADN cho ai? Cấp trên giao gì thì cứ làm đồ, đương nhiên anh sẽ không hỏi, “Được, Cố tổng tôi sẽ đi ngay.”

“Ừ.”

Mẫu DNA của Lâm Kiến Tường và Chu Nguyệt Lan đã được lặng lẽ thu thập từ mấy ngày trước. Chỉ là Cố Phi đi công tác, hôm nay trở về mới có thời gian xử lý chuyện này.

Kết quả cuối cùng như thế nào, rất nhanh sẽ biết được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.