Ba con người chen chúc trong căn lều chật hẹp, Vu Nguyệt Cơ cúi đầu nhìn y phục vô tình đã ẩm ướt trong lúc nàng vào rừng hái thuốc, thứ mồ hôi cùng sương đêm nhớp dính khiến tâm tình trở nên bực dọc.
Nhịn không được, nàng phủi mông đứng dậy, rất nhanh Bất Kỷ đã thu tất cả vào tầm mắt, hắn cố ý nói to: "Vu tiểu thư xin dừng bước."
Hai bả vai Vu Nguyệt Cơ run lên bần bật, nàng cắn đôi môi mềm mại, kìm nén sự giận dữ bên trong lồng ngực, nâng mí mắt ủy khuất hỏi hắn: "Bất đại nhân lại muốn thế nào? Độc ta cũng đã giải, người cũng đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần tịnh dưỡng ba ngày ắt khỏe khoắn như trước. Còn gọi ta làm gì?"
Bất Kỷ không giống những nam nhân khác, đứng trước dung mạo hoa lê đái vũ như Vu Nguyệt Cơ, hắn còn không thèm thương tiếc mà nói: "Đêm hôm khuya khoắt phải có người túc trực bên cạnh Tướng quân. Chẳng may độc phát tác, không những ảnh hưởng đến cơ thể, còn chính là cơ hội cho bọn sát thủ lộng hành... Vu tiểu thư nói xem, ta nói phải lý không?"
"Không phải còn có ngươi sao?"
"Ta nhận lệnh Dụ Tướng quân tuần tra canh gác."
Vu Nguyệt Cơ giương giương lông mày nói: "Ta vốn không có võ công phòng thân, bảo ta túc trực bên cạnh Tướng quân? Khác nào một nhát kiếm lấy hai mạng người? Hơn nữa... ta là thái y, không phải là binh sĩ, càng không phải nô tì."
Nàng không phục, dậm chân hằn học bước đến bên cạnh Dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-tuong-quan-nhin-thau-tam-can/3415345/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.