Chương trước
Chương sau
Gió lạnh vù vù gào thét trong màn đêm ảm đạm, ngọn nến lập lòe phát ra tia sáng yếu ớt khiến cả căn lều nhỏ trở nên mờ mịt.

Nam nhân trong mơ màng cố nâng mí mắt nặng trĩu, trên trán vương vài giọt mồ hôi lạnh, Dụ Lang khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, cả khoan miệng khô rát, đến lưỡi cũng đắng ngắt.

Thật lâu sau, hắn mới phát hiện bản thân y phục không chỉnh tề, lồng ngực rắn chắc cứ vậy mà phơi bày tất thảy trong không khí. Ngón tay nam tử khẽ run lên, Dụ Lang nghiêng đầu nhìn quanh, đến khi tầm mắt phát hiện bóng lưng Vu Nguyệt Cơ ngồi gần đó, mới giãn nhẹ mi tâm.

Nghe tiếng động nhỏ phát ra, không cần quay đầu, Vu Nguyệt Cơ cũng đoán chừng Dụ Lang đã tỉnh lại trong cơn mê sảng. Nàng mang chén thuốc đến bên cạnh nam nhân, nâng bàn tay lạnh sờ nhẹ trên trán đối phương.

Cái trán nóng hổi được lòng bàn tay lành lạnh phủ lên, cảm giác thỏa mái không nói nên lời.

Dụ Lang nằm yên không phản kháng, mặc kệ nàng sờ soạng khắp khuôn mặt, chỉ mở to đôi mắt không chớp nhìn dung mạo nàng thật lâu. Vu Nguyệt Cơ cố ý làm ngơ cái nhìn lỗ mãn, thuận tay kéo y phục nam nhân che đi bờ ngực vạm vỡ của người trinh chiến nhiều năm.

Lúc này vành tai y đột nhiên đỏ ửng, Dụ Lang mấp máy đôi môi nhợt nhạt hỏi: "Nàng túc trực bên cạnh ta cả đêm sao?"

"Không thì Tướng quân nghĩ thế nào?", Vu Nguyệt Cơ hỏi vặn lại, lúc sau mới nói tiếp: "Tướng quân đã ban lệnh, tiểu nữ là phận dưới trướng, có thể không tuân theo sao?"

Dụ Lang không nói gì thêm, trong ánh mắt lóe lên tia đắc ý, miệng khẽ nhếch thật cao. Vu Nguyệt Cơ sau vài lần đảo đều chén thuốc mới vươn tay đưa đến trước mặt hắn, giọng nói rất khẽ: "Sao ngài biết tiểu nữ thông hiểu y thuật? Chẳng lẽ ngài lại tin lời di nương?"

Nhìn chén thuốc nồng mùi đắng chát, Dụ Lang cau chặt mày tránh né. Vu Nguyệt Cơ nhẫn nhịn lại đưa đến lần nữa, hắn vẫn cư nhiên lắc đầu không muốn uống. Nhìn sắc mặt nàng thay đổi, như sắp nổi cơn thịnh nộ, Dụ Lang mới hắng giọng nói: "Tay không cử động được, thân thể... vẫn chưa hồi phục. Cảm thấy không khỏe, không nuốt trôi."



Người sáng suốt hay kẻ ngu ngơ cũng nhìn rõ Tướng quân uy phong đang kiếm chuyện làm nũng. Trước lời ngụy biện của tên tra nam, nàng cố đè nén cơn phẫn nộ trong lòng, vẫn là đích thân ra tay đút thuốc dâng tận miệng.

Sau khi uống được vài ngụm nhỏ, Dụ Lang mới ngẩng đầu nhìn Vu Nguyệt Cơ bên cạnh mà hỏi: "Nàng vào rừng hái thuốc?"

"Không thì sao? Tướng quân căn dặn ta không nháo, không loạn, ta làm gì còn cách nào khác. Thảo dược đều là loại không dễ tìm thấy, cái mạng này, là ngài nợ Nguyệt Cơ..."

"Lấy thân báo đáp thì thế nào?"

Trước lời trêu chọc trăng hoa, Vu Nguyệt Cơ không đáp. Hắn nhìn điệu bộ hờn dỗi không muốn để ý đến mình, cũng không dám tiếp tục nói xằng bậy.

Dụ Lang chỉ là khó thông suốt, Đại tiểu thư Vu gia vốn là kẻ nhát gan, bộ dạng yếu ớt gầy gò, có thể quay ra ngất xỉu bất cứ lúc nào, nay đột nhiên miệng lưỡi sắc bén, biết thời thế như vậy. Hơn nữa còn dễ dàng ra vào nơi rừng sâu, một khuê nữ yếu đuối không thể một mình làm điều này một cách suông sẻ như thế.

Nhưng mọi suy nghĩ hắn đều không nói ra, chỉ lờ mờ hỏi: "Đây là loại độc gì?"

Vu Nguyệt Cơ khựng lại vài giây lát, cố gắng nhớ lại biểu hiện trúng độc của Dụ Tướng quân. Vốn dĩ, loại độc này phải được hạ tại doanh trại, độc chết trăm binh sĩ không thể cứu vớt tất thảy, Liêu Vãn ngày đó cũng từ cửa chết quay về. Hiện tại còn chưa đến hạn, vì sao sự việc này lại xảy ra?

Loại độc hẳn được ủ thật lâu bên trong rượu, đến khi binh sĩ uống phải, đã không thể chữa trị kịp thời. Hôm nay, vô tình bị Dụ Lang tâm tình bực dọc uống phải.

"Xem ra có kẻ đã ra tay vào chuyến xe chở rượu và thuốc vào trại. Nhìn biểu hiện trúng kịch độc của ngài, Nguyệt Cơ cho rằng bên trong có chứa 'cỏ Hoàng Đằng' và nhiều loại độc phụ khác. Loại cỏ này chỉ mọc ở vùng núi phía Bắc Mông Cổ lạnh lẽo quanh năm."



Tấm vải cửa chính lần nữa được vén lên, luồng gió lạnh nhanh chóng tràn vào bên trong lều, Vu Nguyệt Cơ kinh ngạc xoay người, nhìn rõ dung mạo kẻ vừa bước vào mới thở phào một hơi. Bất Kỷ cung kính hành lễ với Dụ Lang, mới chậm rãi bước đến bên cạnh Vu Nguyệt Cơ nói:

- "Là sát thủ do Mông Cổ phái đến, thuộc hạ sẽ để mắt đến hành tung của bọn họ gắt gao hơn."

Dụ Lang trầm mặt gật đầu.

"Xin hỏi Vu cô nương, sức khỏe Tướng quân chuyển biến thế nào rồi? Cỏ Hoàng Đằng đã được giải sạch chưa?"

"Không chết được"

Rất nhanh Vu Nguyệt Cơ nhận lại một cái liếc mắt thật lạnh, Bất Kỷ từng thẳng tay siết cổ nàng, đối với Vu Nguyệt Cơ không có ấn tượng tốt. Nhưng hiện tại còn có Dụ Lang ở đây, nàng không cần lo hắn hành động lỗ mãn.

Chính là nói, có người chống lưng, trời đất không sợ.

Giọng nói khàn khàn của Dụ Lang phá tan bầu không khí, "Chuyện này không thể kẻ thứ tư biết, niêm phong chuyến xe chở rượu, không có lệnh ta không kẻ nào được mở", không biết vô tình hay cố ý, Dụ Lang xoay đầu nói rất vang về phía nàng, "Đến Thế tử cũng không được phép biết!"

Vu Nguyệt Cơ lát sau mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn hắn, Dụ Lang nhướng mày hỏi: "Nàng có gì không phục? Vu đại tiểu thư là thái y của doanh trại, doanh trại đều dưới trướng của ta, cả nàng cũng là thuộc quyền của Dụ mỗ. Không phải người của Thế tử."

Nàng không ngờ đến tên nam nhân trước mắt hàm hồ đến mức này, hơn nữa nàng cũng chẳng có ý định đem sự tình nói cho Tần Lôi biết. Vừa được nàng kéo về từ Âm ti địa phủ, đã vội vàng ra oai phủ đầu, Dụ tướng quân cũng thật biết dụng quyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.