Gió lạnh vù vù gào thét trong màn đêm ảm đạm, ngọn nến lập lòe phát ra tia sáng yếu ớt khiến cả căn lều nhỏ trở nên mờ mịt.
Nam nhân trong mơ màng cố nâng mí mắt nặng trĩu, trên trán vương vài giọt mồ hôi lạnh, Dụ Lang khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, cả khoan miệng khô rát, đến lưỡi cũng đắng ngắt.
Thật lâu sau, hắn mới phát hiện bản thân y phục không chỉnh tề, lồng ngực rắn chắc cứ vậy mà phơi bày tất thảy trong không khí. Ngón tay nam tử khẽ run lên, Dụ Lang nghiêng đầu nhìn quanh, đến khi tầm mắt phát hiện bóng lưng Vu Nguyệt Cơ ngồi gần đó, mới giãn nhẹ mi tâm.
Nghe tiếng động nhỏ phát ra, không cần quay đầu, Vu Nguyệt Cơ cũng đoán chừng Dụ Lang đã tỉnh lại trong cơn mê sảng. Nàng mang chén thuốc đến bên cạnh nam nhân, nâng bàn tay lạnh sờ nhẹ trên trán đối phương.
Cái trán nóng hổi được lòng bàn tay lành lạnh phủ lên, cảm giác thỏa mái không nói nên lời.
Dụ Lang nằm yên không phản kháng, mặc kệ nàng sờ soạng khắp khuôn mặt, chỉ mở to đôi mắt không chớp nhìn dung mạo nàng thật lâu. Vu Nguyệt Cơ cố ý làm ngơ cái nhìn lỗ mãn, thuận tay kéo y phục nam nhân che đi bờ ngực vạm vỡ của người trinh chiến nhiều năm.
Lúc này vành tai y đột nhiên đỏ ửng, Dụ Lang mấp máy đôi môi nhợt nhạt hỏi: "Nàng túc trực bên cạnh ta cả đêm sao?"
"Không thì Tướng quân nghĩ thế nào?", Vu Nguyệt Cơ hỏi vặn lại, lúc sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-tuong-quan-nhin-thau-tam-can/3415344/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.