Màu đen của ban đêm tràn vào xe, tiếng gió bên ngoài không ngừng cọ xát cửa sổ càng đẩy bầu không khí trầm mặc bên trong lên đến đỉnh điểm.
Từ chung cư đến biệt thự bên bờ biển, hai người cũng chưa nói câu nào, trong lòng đều đang đè nặng cảm xúc.
Bỗng nhiên, có vài giọt mưa bắt đầu lác đác rơi lên cửa kính, không trung giống như đang đè nén cái gì đó, mặt biển cũng không bình tĩnh.
Một đường chạy đến trước cửa nhà, Cận Ngôn đã dừng xe từ lâu, nhưng Chu Thụ vẫn còn ngồi trên ghế phát ngốc một hồi mới chậm chạp cởi bỏ dây an toàn.
"Anh vào nhà đây." Chu Thụ nói xong liền đưa tay chuẩn bị mở cửa.
"Ca... Còn em?" Cận Ngôn bắt lấy tay anh, Chu Thụ hạ thấp ánh mắt.
Anh chau mày trầm mặc một lát, gian nan làm ra quyết định, "Em về nhà trước chờ anh, được không?"
Chu Thụ lúc này bức thiết muốn một mình lẳng lặng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, anh cũng muốn một lần nữa thử gọi Chu Đóa, xem xem có thể được đến đáp lại hay không.
Cận Ngôn yết hầu căng chặt, cậu hoãn hoãn, nhẹ nhàng gật đầu, "Vâng, vậy anh có thể đồng ý với em một chuyện không, hết giận liền nói với em?"
Âm cuối đã mang theo cầu xin, Chu Thụ nghe vào tai, trong lòng cũng có chút nhức mỏi.
"Được, anh bình tĩnh rồi liền sẽ đi tìm em."
Chu Thụ đi rồi, Cận Ngôn vẫn ngồi trong xe không hề có ý rời đi. Cậu nhìn anh đi vào nhà, bóng dáng đầy cô tịch cùng bất đắc dĩ.
Cậu rất muốn chạy đến ôm lấy anh, ở bên anh, nhưng đến cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng quyết định của anh.
Chu Thụ cần một mình bình tĩnh, vậy cậu liền dành cho anh đủ khoảng không gian.
Nếu Chu Thụ cần đến cậu, cậu nhất định sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt anh.
Bọn họ khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, cho nên cậu không bao giờ nghĩ tới, càng sẽ không bao giờ cho phép cả hai phải trải qua sự chia cách nào nữa.
Nhưng mà, ca ca lần này rốt cuộc muốn giận bao lâu...
Cậu không biết, cũng không dám quấn lấy anh để dỗ dành, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời anh.
Chu Thụ vừa mới vào cửa nhà liền gặp được ba mẹ mình đang luyện yoga trong phòng khách.
Hai người trông thấy Chu Thụ đều ngẩn người, sau đó ấn nút tạm dừng chương trình trên TV.
"Sao lại thế này, về nhà mà không báo trước một tiếng? Không phải nói mấy ngày nay bận công tác sao?" Mẹ của Chu Thụ vừa nói vừa nhìn ra cửa, "Ngôn Ngôn đâu?"
"Dạ..." Chu Thụ một bên đổi giày, một bên hàm hồ lên tiếng.
Mẹ của anh lập tức nhận ra con trai mình không thích hợp, cô và chồng đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó cẩn thận hỏi, "Hai đứa cãi nhau sao?"
"Không có, không cãi nhau." Chu Thụ chân mày nhỏ đến không thể phát hiện mà nhíu lại, chỉ muốn nhanh chóng đi lên cầu thang.
"Đợi đã! Con chờ chút!" Mẹ của Chu Thụ gấp đến độ gọi lớn.
Chu Thụ dừng lại bước chân, thở dài, "Mẹ, con mấy ngày nay rất mệt, chờ con ngủ một hồi rồi nói sau được không?"
Mẹ của Chu Thụ há miệng thở dốc, ngữ khí vẫn là mềm xuống, nhẹ giọng nói, "Được..."
"Cảm ơn mẹ. Ba mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút, chúc ba mẹ ngủ ngon." Chu Thụ nói xong liền bước nhanh lên lầu, lưu lại hai vị song thân đứng nhìn nhau.
Thả người lên giường, anh như nhận được ân xá mà há miệng thở dốc, nề hà trong từng hơi thở đều là hương vị của Cận Ngôn.
Toàn thân trên dưới cũng đã bị người này chiếm trọn, chỉ cần nhắm mắt liền thấy được bộ dáng ủy khuất hốc mắt ửng đỏ vừa rồi của cậu.
Chu Thụ cau chặt mày, chôn cả người vào trong chăn.
Đúng lúc này, giọt mưa bắt đầu gõ vang cửa sổ, chỉ trong vòng vài phút mà bên ngoài đã biến thành mưa to tầm tã.
Vài tiếng sấm trầm đục hỗn loạn trong tiếng mưa rơi khiến Chu Thụ thanh tỉnh vài phần, anh ngồi dậy, thử gọi tên Chu Đóa.
Vốn tưởng rằng vẫn sẽ không nhận được hồi đáp như cũ, ai ngờ ngay lúc một tia chớp hiện lên ngoài cửa sổ thì Chu Đóa bỗng lên tiếng đáp lại.
"Dạ, em tỉnh nha! Chu Thụ ca ca, lần trước em nói với anh đều là sự thật, thời điểm em đang ngủ thì cảm giác có người vẫn luôn nắm tay em, tựa như Cận Ngôn ca ca vẫn luôn nắm tay anh vậy đó."
Nghe được thanh âm linh động của Chu Đóa, trái tim Chu Thụ giống như bị ai bóp chặt.
Lần trước tỉnh lại, em ấy nói với anh rằng, trong lúc em ấy ngủ say thì có người vẫn luôn bầu bạn bên cạnh, đi đến nơi nào cũng đều nắm tay em ấy, giống như anh và Cận Ngôn.
Lần này cũng như vậy, Chu Đóa vừa thức tỉnh liền chia sẻ tâm tình của mình với anh, giọng điệu vui sướng như là cái bản ghi nhớ kia không phải do em ấy viết.
Chu Thụ không nỡ, càng đau lòng nhân cách thứ hai này, anh vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Chu Đóa.
Nhưng anh cũng hiểu rõ, muốn Chu Đóa và anh vĩnh viễn cùng chia sẻ một khối thân thể thì mới thật sự là không công bằng với em ấy.
Nếu cảnh trong mơ mà Chu Đóa nói là thật, vậy thì em ấy cũng nên có nhân sinh thuộc về chính mình.
Vì thế, trong lúc nhất thời Chu Thụ không có cách nào đưa ra lựa chọn, cũng không thể lấy hay bỏ. Anh chưa từng mâu thuẫn như vậy bao giờ.
"Đóa Đóa, anh đã biết..." Chu Thụ dừng một chút, xoa nhẹ huyệt Thái Dương hai cái, "Anh đã nhìn thấy bản ghi nhớ của em."
"A..." Chu Đóa có chút ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh liền thản nhiên đối mặt, "Chu Thụ ca ca, em không phải cố ý, anh đừng nóng giận, cũng đừng giận Cận Ngôn ca ca, có được không?"
Chu Đóa vội vã nói xong, thấy Chu Thụ không trả lời, liền tiếp tục hốt hoảng giải thích, "Đều do em không tốt, là em bắt Cận Ngôn ca ca phải giúp em gạt anh, đây là 'bí mật' của em, nhưng em không biết đã xóa rồi mà anh vẫn có thể xem được..."
Trong giọng nói có chút uỷ khuất, Chu Thụ nghe thấy lập tức mềm lòng.
Anh không tiếng động thở dài, ôn nhu an ủi, "Đóa Đóa, anh sẽ không giận em, em không cần xin lỗi."
"Vậy anh giận Cận Ngôn ca ca sao? Vì sao anh ấy lại không ở cùng anh? Hai anh đang cãi nhau đúng không?"
"Anh..." Chu Thụ chỉ phát ra một âm tiết liền dừng lại, anh không biết phải nói thế nào về tình trạng hiện giờ.
Chu Đóa thấy anh trầm mặc nên chủ động nói, "Chu Thụ ca ca, anh không thể vẫn luôn có nhân cách thứ hai, em cũng không muốn vĩnh viễn 18 tuổi." Câu cuối đầy kiên định, như một cậu chiến sĩ không sợ đi ngược chiều gió.
Em ấy đạp lên sóng gió trên biển mà đi tới phía trước, đứng ở trong mưa, nói với Chu Thụ, "Rồi cũng đến lúc em phải rời đi."
Đột ngột, nhưng vô cùng chuẩn xác, khiến cho Chu Thụ bị đánh trúng đến không thể cử động. Lúc này anh dường như có thể từ thái độ kiên định không chút sợ hãi của Chu Đoá mà thấy được bóng dáng của Cận Ngôn khi còn bé.
Nhìn qua có vẻ trầm ổn ngoan ngoãn, kỳ thật trong lòng luôn có chủ ý của chính mình.
Đây là đánh giá của người lớn đối với Cận Ngôn lúc nhỏ, hiện tại xem ra thật đúng là không sai.
Chu Thụ vùi đầu thật sâu vào trong khuỷu tay, nghe tiếng sấm và tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, cảm thấy hô hấp đều khó khăn.
Chu Đóa thấy anh vẫn chưa hết trầm mặc, cũng không muốn gây thêm áp lực cho anh, chỉ là nghịch ngợm mà nói, "Chu Thụ ca ca, anh yên tâm, em rất hạnh phúc, bởi vì em cũng sẽ có được nhân sinh thuộc về chính mình. Em đem quyền lựa chọn giao cho anh, khi nào em có thể lớn lên, em muốn ca ca quyết định nha!"
Khi nào em có thể lớn lên, em muốn ca ca quyết định...
Nghe xong câu này, Chu Thụ rốt cuộc khống chế không được cảm xúc của chính mình, bả vai bắt đầu hơi hơi rung động.
Anh cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày, cần Chu Đóa dùng cách này để an ủi anh.
Sau đó Chu Đóa lại buồn ngủ, nhưng trước khi ngủ say em ấy đã nói với Chu Thụ, em ấy sẽ không đột nhiên rời đi, chỉ là dạo gần đây ngủ tương đối sâu mà thôi.
Âm thanh trong đầu dần dần biến mất, cả cơ thể Chu Thụ cũng như bị rút cạn ý thức, chỉ còn lại tuyến lệ tự động vận hành, như thế nào cũng không nghe theo ý muốn của anh.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ bị gõ nhẹ, người đứng bên ngoài hiếm khi chưa nhận được đáp ứng đã tự ý mở cửa.
"Tiểu Thụ?"
Chu Thụ nghe tiếng thì chống thân thể ngồi dậy, vươn tay bật chiếc đèn nhỏ ở đầu giường.
Anh giương mắt, thấy mẹ mình đang đứng ngoài cửa, phía sau có nửa cái thân ảnh của ba.
Lớn đến thế này, đã kết hôn rồi, mà còn khiến ba mẹ phải lo lắng như vậy, Chu Thụ trong nháy mắt cảm thấy thật có lỗi.
"Ba, mẹ, vào đi ạ."
Mẹ của Chu Thụ nhìn thấy trên mặt con trai vẫn còn treo nước mắt thì có chút chinh lăng, cô do dự một lát rồi hỏi, "Vừa rồi... Là Đóa Đóa sao?"
"Không phải ạ." Chu Thụ lắc đầu, "Em ấy chỉ trò chuyện với con một lát, sau đó thì ngủ rồi."
"Nếu vậy thì chuyện này là thế nào? Là bởi vì Đóa Đóa, hay là vì Ngôn Ngôn?"
Chu Thụ không trả lời, tầm mắt lại đưa về phía cửa sổ, nhìn mưa to tầm tã bên ngoài.
Giọt mưa rơi quá gấp, chưa kịp lưu lại giấu vết gì đã theo cửa kính trôi đi mất.
Mẹ của Chu Thụ nhìn bộ dáng này của anh lại có chút nóng nảy, "Tiểu Thụ, từ khi Ngôn Ngôn xuất ngoại thì con cứ như vậy, giống như thay đổi thành một người khác, chuyện gì cũng không chịu nói với ba mẹ." Cô nói đến đây, trong giọng nói đã có phần run rẩy, "Ngôn Ngôn trở lại, con chỉ mới bắt đầu quay về dáng vẻ trước kia một chút, như thế nào lúc này lại..."
Cô không nói tiếp được nữa, chỉ thở dài.
"Bọn con thật sự không có việc gì, lát nữa con liền đi tìm em ấy." Chu Thụ nói như vậy, nhưng biểu cảm vẫn không có gì thay đổi.
Mẹ của anh nghe vậy lại đột ngột bật khóc, như là đã nghẹn lâu lắm, lời nói trong lòng toàn bộ theo nước mắt tuông ra.
"Hai đứa các con hiện tại thật là trái ngược, khi còn nhỏ là con sủng Ngôn Ngôn, trưởng thành rồi thì thằng bé cái gì cũng đều hống con, từ lúc nó trở về, mẹ thấy thật sự là đã cưng chiều con quá mức rồi." Ba của Chu Thụ kéo kéo tay vợ, nhưng không có tác dụng gì, "Cũng chỉ có Ngôn Ngôn, nếu đổi thành người khác, xem xem ai còn hầu hạ nổi con."
"Được rồi, em đừng nói nữa." Ba của Chu Thụ mở miệng cắt ngang, mẹ của anh lúc này mới phát hiện bản thân đã nói lỡ.
"Mẹ..." Trên mặt của mẹ Chu Thụ hiện lên áy náy, cô vội vã giải thích, "Tiểu Thụ, mẹ xin lỗi, mẹ không có ý như vậy..." Thế nhưng nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống nhiều hơn, "Chỉ là, chỉ là mẹ cũng đau lòng Ngôn Ngôn a..."
Chu Thụ từ phản ứng của ba mẹ anh cảm thấy có chuyện gì đó, mặt biển tĩnh lặng rốt cuộc bắt đầu cuộn sóng.
"Sao ạ?" Trái tim anh nhảy đến hoảng loạn, mỗi dây thần kinh đều khẩn trương lên, "Mẹ, có phải mẹ biết chuyện gì đó..."
Thấy bản thân sắp giấu không được, mẹ của Chu Thụ lại khóc dữ dội hơn, thậm chí ba của anh còn phải đỡ lấy bả vai của vợ, thay cô nói tiếp, "Thời điểm Ngôn Ngôn phân hóa lần thứ hai, thiếu chút nữa đã không trụ nổi."
"Là... Là có ý gì?"
"Lần thứ hai phân hóa thành Enigma, con không biết sẽ phải trải qua cái gì sao?"
"Không phải, không phải là... lại phân hóa thêm một lần sao..." Môi của Chu Thụ bắt đầu trắng bệch, toàn bộ cánh tay run đến như không còn thuộc về anh.
"Cấp bậc của tin tức tố và giới tính tăng lên sao có thể là một chuyện dễ dàng?" Ba của Chu Thụ thở dài, mày nhăn lại, "Nói là 'độ kiếp' cũng không quá, tế bào của cơ thể và tin tức tố chỉ trong một thời gian ngắn phải thay đổi cấu trúc tiến hành thăng cấp, có không ít Alpha chịu không nổi tra tấn như vậy mà trực tiếp rời đi."
"Cái gì là 'trực tiếp rời đi'?" Chu Thụ thảng thốt, như là căn bản không dám lại nghe thêm nữa.
"Tiểu Thụ, con là ngốc thật hay đang giả ngu?" Ba của Chu Thụ lắc đầu, không thể không bắt con trai mình tiếp thu sự thật đã vô pháp thay đổi này.
"Con... Con không biết... Em ấy chưa từng nói với con..." Chu Thụ hạ giọng, đôi mắt bất lực lại hoảng loạn, đã bắt đầu dâng lên ánh nước.
"Làm sao thằng bé có thể nói mấy chuyện này cho con biết?" Mẹ của Chu Thụ xoa xoa nước mắt, lúc này cảm xúc đã ổn định hơn.
"Ngày mà Ngôn Ngôn sang đây nói với ba mẹ muốn kết hôn với con, thằng bé cũng đã thẳng thắn việc mình phân hóa lần thứ hai trở thành Enigma. Thế nhưng thằng bé còn nói chính mình không quan tâm vấn đề có đánh dấu hay không, nếu con không muốn thì thằng bé vĩnh viễn sẽ không cưỡng cầu, thật sự không được thì chỉ cần làm một đôi tình lữ AA bình thường. Thằng bé nói, ưu điểm lớn nhất của Enigma chính là có thể nhẫn."
"Năm đó Ngôn Ngôn phân hóa khi đang ở bờ biển, chính là ngửi thấy hương vị của con thì đột nhiên đau đầu đến ngất đi, may mắn là còn có thể chống chọi ý thức gọi được cho người bạn vừa vặn đang ở gần đó. Thời điểm bị người tìm thấy thì thằng bé đã ngã trên bờ cát bất tỉnh nhân sự, trong tay gắt gao nắm chặt sợi dây xích này của con."
Mẹ của Chu Thụ chỉ vào cổ tay trái của anh, Chu Thụ đôi mắt rũ xuống, trong con ngươi đã che kín huyết sắc.
"Sau khi qua cơn nguy kịch, thằng bé còn hôn mê suốt nửa tháng ở bệnh viện... Tiểu Thụ, Ngôn Ngôn khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng này. Thằng bé mấy năm nay không dám về nhà chính là vì sợ nhìn thấy con dẫn theo Omega nào đó xuất hiện trước mắt nó."
"Đứa nhỏ này vốn dĩ ôm suy nghĩ chúc phúc con mà trở về, hiện tại hai đứa rốt cuộc có thể kết hôn, con cũng đừng tùy hứng nữa, được không con?"
Ngoài cửa sổ, sấm chớp vẫn không ngừng nghỉ, tiếng mưa rơi dần dần che lấp thanh âm nói chuyện trong phòng.
Chu Thụ cuối cùng đã không nghe được lời nào nữa, anh chỉ muốn lập tức lao vào trận mưa to này.
"Tiều Thụ! Con đừng gấp như vậy, lấy cây dù a!" Mẹ của Chu Thụ ở phía sau gọi to, nhưng anh thật sự không rảnh lo nghĩ đến cái gì khác.
Không còn thời gian tìm dù, anh chỉ muốn giây tiếp theo liền nhìn thấy người kia.
Chu Thụ một đường chạy xuyên qua hành lang, lao xuống lầu, lần đầu tiên cảm giác phòng của mình cách cửa nhà quá mức xa xôi.
Em ấy nói, anh hết giận thì nói với em.
Không biết bạn nhỏ này hiện tại đang làm gì, khẳng định là ủy khuất đến muốn mệnh, lại trộm mở ra cửa sổ, rồi trốn ở trong chăn nắm chặt sổ hôn thú.
Cũng có thể là, giống như anh lúc ấy vẫn luôn nắm chặt di động, không để màn hình tối xuống, cho dù một giây cũng không được.
Chu Thụ suy diễn vô số sự tình Cận Ngôn có khả năng đang làm ở hiện tại.
Nhưng đến khi anh rốt cuộc chạy đến cửa nhà, sốt ruột mở nó ra, lại lập tức sững sờ tại chỗ.
Bởi vì... nguyên lai, người đó vẫn luôn đợi anh ở nơi gần với anh nhất, liền đứng ở trong mưa.
Tác giả có lời muốn nói: Hu hu hu... Nước mắt của bà mẹ già này không đáng tiền mà...
Hiểu lầm của hai người đến đây là hoàn toàn kết thúc, chương sau lập tức phát đường!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]