🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mái hiên trước cửa nhà của Chu Thụ rất hẹp, khu vực tránh mưa hầu như không có.

Cho nên, cùng với tiếng sấm dữ dội nơi chân trời, chủ nhân của hương vị tin tức tố này liền đứng ở trong mưa.

"Em... Sao em lại đứng ở đây?"

"Ca, sao anh lại khóc?"

Hai giọng nói đồng loạt phát ra.

Điều đầu tiên Cận Ngôn nhìn thấy chính là gương mặt của người đứng ở bên trong, tuy rằng tầm mắt đã bị nước mưa làm cho mơ hồ, nhưng cậu vẫn gần như ngay lập tức nhìn thấy rõ nước mắt trên mặt của anh.

Là bởi vì trong phòng cũng có mưa rơi sao?

Chu Thụ không trả lời, trong mắt còn chứa nước mưa, đưa tay kéo người vào nhà.

Anh sờ sờ mặt Cận Ngôn, nước mưa đã sớm xối ướt toàn thân của cậu, Chu Thụ phân biệt không rõ giờ phút này hương vị quen thuộc nơi chóp mũi là phát ra từ nơi nào.

"Đứng chỗ này đã bao lâu?"

"Anh... không tức giận sao?" Cận Ngôn lùi lùi lại phía sau, không muốn để hơi ẩm lây sang Chu Thụ.

Chu Thụ thấy vậy thì nhíu mày, túm người kéo trở về.

"Không phải đã bảo em ở nhà chờ anh à? Sao lại không nghe lời?"

Hai người bọn họ mỗi người một câu, nhưng cũng chưa ai trả lời câu hỏi của đối phương.

"Anh đừng nóng giận được không? Ca, em sai rồi."

Chu Thụ trong lòng khựng lại, đau đớn mạnh mẽ xâm chiếm trái tim.

Em ấy thật sự đúng là như vậy, mặc kệ gặp phải chuyện gì đều sẽ trước tiên dỗ dành anh.

Đôi mắt của Chu Thụ chua xót vô cùng, rốt cuộc không dằn nổi cảm xúc trong mắt.

"Sao lại đứng ở bên ngoài? Mưa lớn như vậy..."

Nhìn thấy Chu Thụ lại rơi nước mắt, Cận Ngôn cũng nhíu chặt mày, cậu vươn tay muốn xoa mặt của anh, nhưng lại sợ tay mình quá lạnh, cho nên cuối cùng chỉ có thể cọ cọ giọt nước mắt vội vàng rơi xuống kia.

"Em... Sợ anh hết giận, nhưng không thể lập tức ôm lấy em. Cũng sợ anh còn giận, lại không có cách nào lập tức mắng đến em."

"Có ngốc hay không? Sao em không ở nhà chờ anh? Chẳng phải chỉ cách một con đường hay sao?" Trái tim Chu Thụ bị siết chặt lại, giọng nói trộn lẫn tiếng khóc nức nở, yếu ớt đến gần như không nghe rõ.

"Quá xa." Cận Ngôn rũ mắt, lắc đầu nói, "Cách anh quá xa."

Cảm xúc khắc chế lâu như vậy rốt cuộc vỡ đê, Chu Thụ không thể kiềm nén được nữa, anh bước lên ôm chặt Cận Ngôn, đôi tay chủ động choàng lên vai cậu, nhẹ nhàng hôn xuống bên gáy.

"Ngôn Ngôn, anh xin lỗi..."

Cận Ngôn vẫn chỉ lắc đầu, cậu siết chặt vòng ôm, như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi.

"Đừng bỏ em lại một mình được không?" Chu Thụ nghe được thanh âm trầm thấp đến khàn khàn bên tai, "Ca, em thật sự rất yêu anh..."

"Anh biết." Chu Thụ vùi đầu vào ngực đối phương, ngửi lấy hơi thở quen thuộc trên người cậu, "Anh cũng vậy, anh cũng rất yêu em."

Tựa như biển lớn dung nhập mưa to.

Từ khi gặp được em, anh cam nguyện vẫn luôn mãnh liệt, không hề bình tĩnh.

Đứng ở cửa ôm nhau một lát, Chu Thụ nắm tay dắt Cận Ngôn lên lầu.

Ba mẹ của Chu Thụ ngay từ đầu tránh ở chỗ rẽ lầu hai nhìn trộm, đến lúc này rốt cuộc yên lòng, vì thế về phòng mình rửa mặt đi ngủ, không hề quấy rầy bọn nhỏ.

Cận Ngôn một đường bị đưa thẳng vào phòng tắm, Chu Thụ giống như chăm sóc trẻ nhỏ ba tuổi mà giúp cậu tắm rửa, rồi sấy tóc.

Mãi đến Cận Ngôn toàn thân khô mát, Chu Thụ vẫn chưa yên tâm.

Anh bảo Cận Ngôn ngồi trong phòng chờ, tự mình xuống lầu nấu nồi canh gừng.

Nước còn chưa kịp sôi, Chu Thụ đã bị người từ phía sau ôm lấy, ôm thật khẩn, đối phương tựa hồ như đang sợ hãi điều gì.

Chu Thụ cảm nhận được phần khủng hoảng này, anh nắm chặt lấy tay Cận Ngôn, "Thực xin lỗi, Ngôn Ngôn, là do ca ca không tốt."

"Không phải." Cận Ngôn lắc đầu, cọ cọ lỗ tai Chu Thụ, "Em nói rồi, chỉ cần anh không vui thì chính là em làm sai, như thế nào cũng là do em sai rồi."

Nước trong nồi đã đủ sôi, Chu Thụ tắt bếp, múc ra một chén nhỏ.

"Để nguội một chút rồi uống, nghe lời."

Cận Ngôn ngoan ngoãn cầm lấy, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Thường thường cậu đều sẽ như làm nũng mà cong cong mắt, trêu đùa muốn Chu Thụ đút cho cậu, nhưng hôm nay lại như là một đứa nhỏ mới làm sai chuyện, một chút cũng không dám vượt quá giới hạn.

Chua xót nảy lên trong lòng, Chu Thụ nắm lấy tay Cận Ngôn, "Đi thôi, về phòng trước, lát nữa anh đút cho em."

Nghe thấy câu này, đôi mắt Cận Ngôn mới lóe ra một chút ánh sáng, ngoan ngoãn được Chu Thụ dắt lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Chu Thụ nghe một cuộc điện thoại, là từ công ty quản lý.

Trong lúc nói chuyện, Chu Thụ dựa vào đầu giường, Cận Ngôn thì cẩn thận ngồi bên cạnh anh, không hề giống như ngày thường sẽ muốn hôn trộm mấy cái rồi lộ ra biểu cảm đắc ý, lúc này đây, cậu vẫn luôn trầm mặc, sợ rằng sẽ phạm vào lỗi sai nào đó.

Ẩn nhẫn và ủy khuất của Cận Ngôn, Chu Thụ đều thấy rõ, giờ khắc này anh cảm giác như một lần nữa nhìn đến phiên bản khi còn nhỏ của cậu.

Quật cường. Mỗi lần cáu kỉnh đều không nói lời nào, chỉ lặng lặng ngồi ở một bên, chờ anh tới dỗ dành.

Mỗi lần như vậy, chỉ cần Chu Thụ nhìn thấy cái miệng nhỏ mím chặt và đôi mắt chứa đầy hơi nước của nhóc thì sẽ lập tức đầu hàng, một chiêu này đôi với anh chính là trăm lần đều dùng tốt (1).

Thế nhưng phải đến tận hôm nay thì Chu Thụ mới hoàn toàn hiểu ra, có lẽ Cận Ngôn trước giờ trầm mặc đều không hề là "kịch bản", mà đứa nhỏ này thật sự không dám chủ động tìm anh nói chuyện.

Bộ dáng sợ bị cự tuyệt, sợ bị vứt bỏ kia... cực kỳ giống chú chó con trốn ở trong góc, nhu nhược đáng thương mà trông ngóng chủ nhân.

Trái tim Chu Thụ mềm nhũn, vừa ngắt điện thoại liền nhích người đến gần cậu.

"Ngoan, uống miếng canh gừng nào." Chu Thụ cầm chén nhỏ đưa tới bên miệng Cận Ngôn, cậu chớp chớp mắt, nghe lời uống hết chén canh gừng.

Sau đó hai người rửa mặt rồi nằm lên giường, Cận Ngôn thật cẩn thận dựa qua, Chu Thụ xoa nhẹ đầu cậu ý bảo gối lên ngực mình.

Ai cũng không lên tiếng, hồi lâu sau Chu Thụ mới cọ cọ mũi Cận Ngôn,

"Sao chuyện gì cũng không nói với anh?"

"Chuyện gì ạ?" Cận Ngôn ngơ ngác hỏi.

"Chuyện vào lúc em phân hóa, rồi những chuyện em trải qua ở nước A, vì sao đều không nói cho anh biết?"

Cận Ngôn hiểu được, vòng tay ôm eo Chu Thụ, lắc đầu, "Không có gì để nói, hiện tại em đã thực sự thỏa mãn."

Lời nói ra nhẹ nhàng như đám mây trôi nổi trên không trung, từ đầu đến cuối đều ôn nhu, trầm ổn, là thanh âm dễ nghe nhất trong lòng Chu Thụ.

Tiểu hài tử do anh bảo hộ từ nhỏ đến lớn, thế nhưng lại vào lần phân hóa năm 18 tuổi ấy mà trưởng thành chỉ trong một đêm. Chu Thụ lúc ấy chỉ lo bình ổn chênh vênh trong lòng mình, mà vô tình quên mất, bạn nhỏ bị ép buộc phải lớn lên kia mới là người thương tâm nhất.

Em ấy muốn được anh đánh dấu như vậy, thích được ở bên cạnh anh như vậy, thế mà sau đó lại không từ mà biệt, cô độc một mình phiêu bạt nơi đất khách... rốt cuộc phải cần có bao nhiêu dũng khí.

Trong những ngày ngày đêm đêm mà anh nắm chặt di động khi ngủ, em ấy có phải cũng đang nắm chặt sợi dây xích duy nhất mang theo tưởng niệm kia, ngửi hương vị của gió biển mà vẫn không thể chợp mắt?

"Ngôn Ngôn, em không cần hiểu chuyện như vậy, em có thể giống như khi còn nhỏ làm nũng với anh, oán giận với anh, cũng để cho ca ca dỗ dành em, có được không?"

Mưa ngoài cửa sổ vẫn không ngừng nghỉ, nó cuốn theo bọt sóng trong phòng, một đường ào ạt tràn vào lòng người.

Trái tim Cận Ngôn nhói đau một chút, ôm Chu Thụ càng thêm chặt hơn.

Trong nháy mắt, ủy khuất cũng bị bọt sóng trong lòng xô đẩy ra ngoài, vừa ra tới liền không thể vãn hồi.

"Ca, em thật sự rất sợ... phân hóa thành Alpha, em rất sợ, một mình đi nước A, em cũng rất sợ. Sau khi phân hóa thành Enigma, em lập tức muốn trở về tìm anh, nhưng em lại nghĩ, tìm anh rồi có thể thế nào? Em không muốn chỉ vừa thay đổi một giới tính khác liền trở về, khiến anh cảm thấy em là bởi vì phân hóa thành Enigma mới tìm đến anh."

Chu Thụ trong lòng khựng lại, tự trách và áy náy trào ngược lên, chặn ngang cổ họng khiến anh không nói gì được.

Cận Ngôn nói không sai, tựa như nếu hôm đó em ấy vừa trở về liền nói mình đã phân hóa thành Enigma, vậy thì anh nhất định sẽ suy nghĩ miên man.

Như vậy xem ra, bản thân anh thật sự là một kẻ thích làm ra vẻ, ít nhất so sánh với Cận Ngôn thì một chút cũng không thuần túy.

"Sau này... Em nhìn đến anh trở thành ảnh đế, nhìn đến anh có bạn gái chính thức, em ghen ghét đến sắp phát điên rồi..." Cận Ngôn khẽ cười một tiếng, như là tự giễu, "Em xóa hết tất cả ứng dụng mạng xã hội, nghĩ rằng tránh xa internet liền có thể không cần nhìn thấy những chuyện này."

Chu Thụ trong mắt đã loang loáng ánh nước, ách giọng hỏi, "Lần này sao lại quyết định trở về, không còn sợ sẽ nhìn thấy anh nữa à?"

"Sợ chứ, nhưng em càng sợ không thấy được anh... Em đã năm năm chưa được nhìn thấy anh, nếu lại thêm một năm nữa, em có khả năng thật sự chịu không nổi." Cận Ngôn lông mi khẽ run, thở ra một hơi, "Khi đó em đã nghĩ, kêu chị dâu thì kêu chị dâu, chỉ là gọi một tiếng mà thôi, cùng lắm thì về sau trốn tránh các anh, chỉ ở bên kia đường trộm nhìn anh một cái."

"Vạn nhất... em nghĩ thông suốt, nói không chừng còn có thể làm rể phụ cho anh, về sau nghe các con của anh gọi một tiếng chú."

"Cận Ngôn!"

Chu Thụ lên tiếng cắt ngang, anh dường như đã bị những lời này kích thích tới rồi, trong giọng nói là khổ sở nói không nên lời.

Cận Ngôn sửng sốt, ngẩng đầu liền trông thấy nước mắt của Chu Thụ lại rào rạt rơi xuống.

"Ca... Em xin lỗi, em, em nói sai rồi, anh đừng khóc..." Cận Ngôn hoảng loạn lau nước mắt cho Chu Thụ, rồi hôn hôn lên khoé mắt của anh, "Anh đừng khóc, em đau lòng sắp chết rồi."

"Chẳng lẽ anh không đau lòng sao? Em phải chịu uỷ khuất nhiều năm như vậy, anh một chút cũng không biết..."

"Không, không phải, em không uỷ khuất, thật sự không uỷ khuất, chỉ cần anh còn muốn em." Cận Ngôn giải thích, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của Chu Thụ, trân trọng hôn lên, "Chỉ cần anh còn muốn em, em liền vĩnh viễn ở bên cạnh anh."

Cận Ngôn nói xong, liền gia tăng thêm nụ hôn này, hai đôi môi quấn quýt đến không thể phân biệt, đầu lưỡi dường như đã duỗi đến chỗ sâu trong linh hồn.

Hương vị tin tức tố chảy ra từ khoé mắt, oanh tạc chóp mũi của bọn họ, chui vào thể xác, thẩm thấu vào cốt cách, câu lên dục vọng.

Là mạt dục vọng nóng cháy đến trễ sau mấy năm.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ phủ qua âm thanh môi răng đan chéo trong phòng, nhưng cũng che giấu không được một tiếng thấp suyễn thì thầm.

"Ngôn Ngôn, em muốn anh không?"

Cận Ngôn hô hấp lập tức đình chỉ, trái tim nhảy loạn đến vô pháp khống chế, cánh môi cậu khẽ run lên, không dám tin tưởng, "Cái... Cái gì?"

Chu Thụ ôn nhu cười cười, ngón tay lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ đẩy người nằm xuống giường.

Anh hôn lên mỗi một tấc da thịt của đối phương, hôn đến bên tai thì nhẹ giọng nói, "Cận Ngôn, chúng ta làm đi."

Dứt lời, hải dương mãnh liệt quay cuồng, gắt gao bao vây giọt mưa đã rớt vào lãnh địa của mình.

Tác giả có lời muốn nói: Bíp bíp ~ Nội dung kế tiếp trẻ em không thể xem nha!

Vì đôi chồng chồng Ngôn Thụ lần đầu tiên... tung bông! Không ngờ rằng ảnh đế còn có một mặt liêu nhân như vậy a ~

Đoạn này chờ tôi cẩn thận nghiên cứu một chút nên viết như thế nào... Khụ khụ...

~~~~~

(1)

"Bách thí bách linh" (百试百灵): thử một trăm lần thì cả trăm lần đều ứng nghiệm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.