Không chờ Triệu Binh mở miệng thì chợt nghe Thẩm Thanh Nghiêm đã dùng giọng kiên quyết nói: - Triệu Binh, anh đừng nghe lời Chương Tiêu, hai ngày trước cô Mã còn năm ngàn tiền thuốc, thế nhưng anh ta đã lấy ra tiêu xài hết rồi.
Triệu Binh có chút sững sốt mà Chương Tiêu lại dùng giọng tội nghiệp nói với Thẩm Thanh Nghiêm: - Chị Thanh Nghiêm, tôi biết rõ là mình sai, tôi không phải là người, nhưng mẹ tôi bây giờ không nộp tiền thuốc thì bệnh viện sẽ dừng điều trị, nếu tôi không có mẹ thì thật sự cũng giống như chết.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đau khổ cùng cực của Chương Tiêu, hắn không khỏi thầm nghĩ, con trai của cô Mã đúng là một người quá mức ti tiện. Hắn đang nghĩ nên giúp đỡ cô Mã thế nào, chợt nghe cô Mã tức giận đến mức run cả người nói: - Triệu Binh, anh đừng quản nó, nó là chó không thể không ăn cứt, có tiền thì cầm ra ngoài đánh bài hết, tôi có chết cũng không cần nó quan tâm.
- Cô Mã, ngài đừng nổi giận, chuyện của Chương Tiêu thì chúng ta chậm rãi nghĩ biện pháp, sẽ có ngày cậu ấy phải sửa đổi. Thẩm Thanh Nghiêm khẽ vuốt tóc của cô Mã rồi nói lời an ủi.
Vương Tử Quân định lên tiếng an ủi hai câu, thế nhưng lúc này Triệu Binh đã nói: - Cô Mã, chuyện tiền bạc cô không cần phải lo lắng, có câu thế này có lẽ cô đã quên: Tiền có thể giải quyết được tất cả, thế nhưng tiền không phải là tất cả, sức khỏe của ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2075028/chuong-2488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.