Vương Tử Quân cũng không hỏi bệnh tình của cô Mã, hắn ôn lại những kỷ niệm năm xưa với Thẩm Thanh Nghiêm và cô giáo của mình. Thẩm Thanh Nghiêm không biết có phải là vì muốn cho cô giáo vui hay không mà nở nụ cười nói: - Cô Mã, cô còn nhớ không, năm xưa Vương Tử Quân chính là một học sinh nhát nhất trong lớp, khi đó cô còn để cho anh ấy ngồi cùng bàn với em, để em giúp đỡ một chút.
Vương Tử Quân căn bản biết rõ đó là sự thật, thế nên hắn chỉ cười cười mà không lên tiếng. Cô Mã chợt có chút hào hứng, bà dùng giọng đứt quảng nói: - Ừ, cô vẫn còn nhớ, năm xưa cô cảm thấy cậu học sinh này rất hay ngại, trả lời mà cũng thẹn đỏ cả mặt, thầm nghĩ nếu cứ như vậy thì sau này ra xã hội còn làm được trò trống gì nữa.
Khi mọi người đang trò chuyện với nhau, lúc này có người xông đến nói: - Mẹ, lúc này mẹ đã khá hơn chưa?
Khi âm thanh này vang lên, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đeo cà vạt với bộ dạng rất lưu manh từ bên ngoài đi vào nói.
Khi thấy người đàn ông kia thì vẻ mặt Thẩm Thanh Nghiêm căn bản là không được tốt cho lắm, nụ cười trên mặt của cô giáo Mã cũng biến mất, gương mặt rất sợ hãi, bàn tay có hơi run rẩy.
- Chị Thanh Nghiêm, chị đến thăm mẹ tôi sao? Hì hì, tôi cảm ơn chị. Người đàn ông kia đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Nghiêm, ánh mắt căn bản không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2075027/chuong-2487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.