- Cậu thấy không, năm xưa nhà của ông Tam ở chỗ này, trước kia nơi đây còn có vài gian nhà cũ, thế nhưng lâu năm không tu sửa, gió táp mưa sa đã làm cho những ngôi nhà năm xưa ngã đổ hết rồi. Vương Kim Tài vô tình đã khoát tay lên vai Vương Tử Quân, sau đó dùng tay chỉ về phía một khoảng sân nhỏ đã được xây tường chung quanh nói: - Chỗ này là người trong thôn bỏ tiền ra xây dựng, dù sao đây cũng là nhà cũ của anh.
Vương Tử Quân nhìn khoảng sân nhỏ mà hai mắt có chút ẩm ướt, hắn biết rõ một khu nhà như vậy ở nông thôn đại biểu cho cái gì. Từ thời bố của hắn đã không quay về nơi này, bây giờ bọn họ còn để lại một khoảng sân như vậy, căn bản là khó có được.
Vương Tử Quân cố gắng tỏ ra vui vẻ, hắn chuẩn bị đi về phía bên kia, đúng lúc này chợt có người lớn tiếng nói: - Vương Kim Tài, con đang làm gì vậy?
Vương Tử Quân có hơi giật mình, thế nhưng dù sao đó cũng không phải là nói mình. Vương Kim Tài lại khác, cơ thể không khỏi có chút run rẩy.
Vương Kim Tài ngẩng đầu lên thì thấy bố nhìn mình giống như hổ sắp vồ mồi. Nếu đổi lại là người khác rống lên như vậy với mình, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, thế nhưng ai bảo đó là bố của hắn? Hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Nhưng Vương Kim Tài có chút căm tức, trước mặt người ngoài mà bố không cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2074994/chuong-2454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.