Thật ra Du Giang Vĩ cũng không thật sự ăn tết ở thành phố Đông Hồng, vì mùng một hắn đã về quê. Trước kia hắn và bố mẹ về ăn tết với ông bà, chỉ là tụ hội với anh em bà con, căn bản cũng không có bao nhiêu mệt mỏi. Nhưng hôm nay thì khác, không những có bà con thân thích chào đón hắn, còn có những người mà hắn căn bản không tưởng được cũng tham gia vào đội ngũ này.
Chủ tịch huyện, bí thư huyện ủy, lãnh đạo quê nhà, còn có những người bạn học mà nhiều năm rồi chưa liên hệ, sau khi biết được tin tức hắn về quê, tất cả chạy đến như ong vỡ tổ, căn bản chen chúc chạy đến căn nhà mà nhiều năm rồi chưa tu sửa của ông bà hắn.
Khi người ta công thành danh toại về nhà thì căn bản giống như cẩm y dạ hành, có nhiều người đến thăm con thì bố mẹ cảm thấy rất vinh qung, nhưng Du Giang Vĩ lại cảm thấy có hơi mệt.
Nhưng dù mệt mỏi thì Du Giang Vĩ cũng không dám nói gì, dù sao hắn cũng không thể nào cắt đứt liên lạc với nơi này được. Hắn phải đối phó thật tốt với những người này, nếu hắn có biểu hiện gì khác, chỉ sợ người ta sẽ nói hắn thành danh đắc thế, căn bản sẽ rất phiền.
Lúc này Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân, hắn cũng rất quan tâm đến thanh danh của mình, đặc biệt là không được hàm hồ trước những người ở quê nhà. Vì vậy hắn căn bản khá mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2074283/chuong-1743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.