- Tào Viễn, sau này cậu chú ý cách ăn nói.
Mạc Tiểu Bắc không thích liên hệ với Tào Viễn, thế cho nên vung vung tay cho đối phương nhanh chóng rời đi.
Tào Viễn cũng là người thức thời, dù đã bị đánh nhưng vẫn phải liên tục nở nụ cười gật đầu với Mạc Tiểu Bắc, sau đó còn vươn tay với Vương Tử Quân:
- Chào anh, nếu như tôi đoán không lầm thì anh chính là bí thư Vương. Tôi không nhận ra ngài, tôi xem như quá lỗ mãng, tôi là Tào Viễn, chào anh!
Khi thấy Tào Viễn vươn tay thì Vương Tử Quân cũng duỗi bàn tay của mình ra, hai bên bắt tay nhau, hắn nói:
- Thật sự là nước ngập miếu Long Vương, người một nhà mà không nhận ra nhau, Tiểu Bắc tính tình nóng nảy, mong cậu đừng quá để bụng.
Dù Vương Tử Quân nói lời xin lỗi nhưng Liêu An Như thật sự rất muốn cười, đã cho người ta một tát mà xin lỗi là xong, xem ra bí thư Vương thật sự rất biết cách mở lời.
Lúc này dù Tào Viễn thật sự thầm căm hận nhưng căn bản chỉ có thể nói:
- Bí thư Vương, chỉ trách tôi mở miệng không chú ý, còn nữa, tôi đúng là nói năng không ra gì, điều này...
Tào Viễn đang nói thì ánh mắt chợt rơi lên chiếc đồng hồ trên tay Vương Tử Quân.
Đồng hồ của Vương Tử Quân là do Mạc Tiểu Bắc tặng, còn nó là nhãn hiệu gì thì Vương Tử Quân căn bản là không hỏi. Tuy Vương Tử Quân không biết nhưng ánh mắt Tào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-trung-sinh/2073752/chuong-1214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.