Nhắc lại Thanh Y cùng Tuyết Hoa và Hạc nhi từ lúc rời nhà lão tiều tạirừng Bách Điển, cả ba dùng thuật phi hành đi như bay biến vì sợ Cổ ĐầuTăng còn trở lại tìm thì nguy.
Mờ sáng hôm ấy, cả ba đến một vùng rừng núi âm u, không nhà cửa ai cả.
Tuyết Hoa và mọi người mỏi mệt nên cùng nhau tìm một chỗ nghỉ tạm rồi sẽ đi, nhưng tìm mãi mà không gặp nơi nào có thể ngả lưng được.
Cả ba còn đang loay hoay tìm kiếm bỗng Tuyết Hoa nghe văng vắng có tiếng chuông chùa, nàng khẽ bảo hai người :
- Dường như có tiếng chuông chùa đại huynh ạ! Ta tìm đến nơi ấy là có nơi tạm trú rồi.
Thanh Y nhìn nàng và đáp :
- Có ai dám lập chùa trong khu rừng này, nếu không là bậc chân tu khổ hạnh thì cũng là loài ác tăng như ta đã gặp.
Hạc nhi mệt mỏi quá nhiều nên cậu bàn liều mạng :
- Dù có ác tăng cũng không đáng sợ. Ta những ba người kia mà.
Thanh Y lừ mắt, nói :
- Sư đệ chớ cậy mình. Ta bao năm lăn lộn trên chốn giang hồ mà còn không dám coi thường việc nhỏ thay, huống chi là khoe khoang tụ phụ. Những kẻ khoe khoang xem thường thiên hạ chỉ chết vô ích mà thôi.
Tuyết Hoa cũng tán thành lời Thanh Y, nàng nói :
- Đúng đấy, dù sao thì chúng ta cũng cần phải cẩn thận.
* * * * *
Vào đến chùa, Tuyết Hoa và Hạc nhi liền lăn ra ngủ ngay. Còn Thanh Y thì mãi suy nghĩ miên man....
Từ ngày hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-thu-tien-kiem/21964/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.