Chương trước
Chương sau
Bóng đêm sâu thăm thẳm, tối đen như mực.

Bạch Ngọc nhẹ nhàng mở cửa gỗ trong phòng ra, bóng người vụt qua, chạy thẳng về suối nước nóng ở phía đông nam.

Chân trước hắn vừa đi, Giang Lâm Vụ ở phía sau đã nhìn thấy bóng lưng phía xa của hắn, một cước đá văng cửa phòng đi theo.

Một tảng đá màu đen cao vút vững vàng nằm giữa suối nước nóng ướt át.

Hơi nóng bốc lên, hơi nước lượn lờ.

Bạch Ngọc dựa vào một tảng đá, đầu hắn đầy mồ hôi lạnh, mồ hôi dần phủ kín tóc trên trán hắn đi dọc theo hầu kết đi xuống, dục hỏa nóng bỏng bên trong thân thể khó có thể ức chế được, hắn ngửa đầu thở dốc, trong tay cầm một cây chủy thủ sắc bén.

"Bạch Ngọc, ngươi đang làm gì." Giọng nói lạnh lẽo nhưng mỗi lần nghe thấy dường như lại chạm vào tận tim ở phía sau vang lên, Bạch Ngọc bất thình lình quay đầu đi.

Giang Lâm Vụ để đôi chân trần trắng mịn lên trên tảng đá màu đen, gió thổi đong đưa làn tóc dài của nàng dưới ánh trăng như tỏa sáng. Sắc mặt nàng trầm thấp, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc, giọng nói trước đó còn lạnh lẽo uyển chuyển bây giờ mơ hồ xen lẫn tức giận.

Bạch Ngọc vội vàng thả tung ống tay xuống, giấu chủy thủ vào trong áo mỏng. Hắn đứng đó giống như đứa trẻ làm sai.

Giang Lâm Vụ nhìn thấy khuôn mặt như ngọc của hắn lộ ra xuân hồng, mồ hôi đầm đìa, lại liên tưởng tới đêm khuya mấy ngày trước thì khó có thể nuốt trôi được, lập tức cũng hiểu rõ.

Nàng nhảy khỏi tảng đá màu đen, đến gần trước người hắn: “Xảy ra chuyện gì? Ngươi không vận chuyển linh lực thanh trừ dư độc sao?” Bạch Ngọc sẽ không phải là người sẽ còn lưu lại những thứ ràng buộc người, trừ phi hắn còn dựa vào nguyên nhân khác mà không thể vận chuyển linh lực.

Giang Lâm Vụ không đợi Bạch Ngọc mở miệng, trực tiếp huy động linh lực làm ổn định hắn, đưa tay giữ lấy cổ tay Bạch Ngọc cẩn thận kiểm tra. Sau một hồi thăm dò thì phát hiện linh lực của hắn hỗn loạn và rối tung.

"Ngươi vẫn luôn áp chế linh lực của mình lên cấp?” Giang Lâm Vụ nhìn chằm chằm Bạch Ngọc kinh ngạc hỏi.

Bạch Ngọc thấp giọng ừ một tiếng, có chút luống cuống nắm chặt lấy tay.

“Ngươi vẫn luôn áp chế linh lực, sau khi trúng tình độc, linh lực vốn đã hỗn loạn bây giờ linh lực cuồn cuộn càng không cách nào vận chuyển linh lực để giải trừ tình độc còn sót lại.” Giang Lâm Vụ cau mày hỏi: “Lên cấp là việc bao nhiêu tu sĩ tha thiết chờ mong, vì sao ngươi lại áp chế?”

Bạch Ngọc lập tức chắp tay thỉnh tội: “Đệ tử vô tri, tự mình gây họa, mong Tiên Tôn trách phạt.” Sai thì thoải mái nhận, nhưng lại tránh trả lời.

Mọi chuyện e là còn không đơn giản như vậy, hơi nước trong không khí đều tràn ngập mùi máu tanh.

"Ngươi đưa tay ra." Mi tâm Giang Lâm Vụ hơi nhíu, vẻ mặt nghiêm túc. Bạch Ngọc nghe tiếng thì hai tay giật về phía sau né tránh.

Giang Lâm Vụ cố ý kéo mở ống tay áo của hắn, trên cánh tay có một vết rạch đỏ tươi. Vết thương lộ ra máu thịt, áo trong đều bị nhiễm máu tươi, ngay cả ống tay áo màu trắng trà cũng có vệt máu mờ nhạt.

Cánh tay trắng ngọc ngổn ngang đều là vết thương cũ do khắc chế dục vọng, hoặc bị đâm hoặc là cào, tất cả đều không đồng đều, có chỗ đã kết vảy, mấy chỗ nhìn thấy thịt trắng.

Giang Lâm Vụ nhìn thấy mà cau mày, nàng cẩn thận lật xem cánh tay Bạch Ngọc, nhịn xuống giọng điệu ác liệt hỏi hắn: “Còn có chỗ khác không?”

"Chỉ có cánh tay."

"Giỏi lắm! Ngươi rất giỏi! Còn biết rạch đầy lên cánh tay nơi mà có thể kéo ống tay áo là có thể che khuất được.” Giang Lâm Vụ hiếm khi tức giận, cái tính tình kia của hắn vì khắc chế dục vọng mà làm cho bản thân mình đầy thương tích. Một lượng lớn linh lực lượn lờ tụ hợp lên cánh tay Bạch Ngọc làm cho các vết thương trên cánh tay nhanh chóng khép miệng lại.

“Xin lỗi, Tiên Tôn, đã làm Tiên Tôn lo lắng rồi!” Bạch Ngọc nghe lời, an phận đưa tay cho Giang Lâm Vụ trị liệu, cử động một chút cũng không dám.

“Cho nên ngươi vẫn luôn tránh bản tôn là sợ bản tôn phát hiện ra hay là ngươi không muốn gặp ta?” Vết thương kia của hắn là do pháp khí làm bị thương, linh lực chỉ có thể làm khép lại một phần vết thương, còn một chút thì cần chậm rãi khôi phục. Chữa thương xong, Giang Lâm Vụ rút tay ra khỏi tay Bạch Ngọc.

"Không không! Bạch Ngọc không phải có ý định muốn tránh né Tiên Tôn, không gặp Tiên Tôn!" Bạch Ngọc lập tức như đứa trẻ căng thẳng nên vội vàng khua tay hoảng loạn giải thích.

Đối với loại tâm trạng không tên này làm cho Giang Lâm Vụ rất nổi nóng, nhưng nhìn Bạch Ngọc ngoan ngoãn sợ mình quở trách trước mặt này, nàng lại bớt giận.

Trong mắt Bạch Ngọc hiện lên sương mù, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Giang Lâm Vụ: “Đệ tử đối với Tiên Tông trong lòng có sắc, hơn nữa... tình cảm không khống chế được.”

Sóng mắt hắn lấp lánh, hầu kết cũng vì thế mà nghẹn ngào khó khăn lăn dữ dội: “Cố nén mới dẫn đến tình độc bị phản phệ rối loạn linh lực. Tiên Tôn nói gặp qua ngàn vạn phong hoa, nhìn ngắm nhân gian vô số mới có thể biết ý trong lòng, nhưng mà Bạch Ngọc cảm thấy ngàn vạn phong hoa của thế gian cũng không bằng một mình Tiên Tôn trong lòng Bạch Ngọc.”

“Bạch Ngọc không làm được theo lời nói của Tiên Tôn, Bạch Ngọc không làm được, Tiên Tôn.”

Giang Lâm Vụ ngóng nhìn thần sắc bi thương trên mặt Bạch Ngọc, lập tức tất cả tâm tư trong lòng xông lên đầu.

Không quan tâm Bạch Ngọc có phải là còn trẻ yêu thích cái đẹp hay không, không quan tâm hắn có phải là người mới nếm mùi tình dục khó quên được nên nhầm tình dục thành tình yêu hay không. Đó đều không phải là chuyện dễ giải quyết, vậy cũng không phải là việc của một mình hắn. Tự nàng rút tay ra, mặc kệ hắn một mình tự dày vò.

Nàng mềm lòng quyết tâm kéo tay Bạch Ngọc, mang theo sự áy náy nói: “Bạch Ngọc, xin lỗi, ta chỉ luôn nói với ngươi mà quên không lo lắng cho ngươi. Trước hết chúng ta xử lý chuyện linh lực hỗn loạn trên người ngươi đã, được chứ?”

Tâm trạng của Bạch Ngọc buông lỏng, coi như một nửa Tiên Tôn đã nằm ở trong lòng hắn. Nếu không cho Tiên Tôn biết việc lần này, nàng sẽ luôn nghĩ rằng quan hệ của bọn họ chỉ là giải độc. Chuyện mây mưa hắn muốn, trái tim hắn lại càng muốn hơn.

Bạch Ngọc trở tay phủ lên bàn tay mềm mại của Giang Lâm Vụ, vuốt ve khuôn mặt như ngọc của nàng để cầu hoan, đôi mắt dịu dàng đa tình hiện ra ánh nước thâm tình nhìn Giang Lâm Vụ đầy trìu mến, giống như nhân gian rộng lớn chỉ có một mình nàng.

"Xin Tiên Tôn chiếu cố Bạch Ngọc."

Giang Lâm Vụ bị đôi mắt đầy hơi nước nhìn đến mức trong đầu khuấy động, đầu óc mờ mịt, gật đầu.

Bạch Ngọc vui cười kích động ôm lấy Giang Lâm Vụ, lẩm bẩm: "Tiên Tôn, đệ tử yêu người."

Giang Lâm Vụ bị hắn ôm lấy đột ngột mà kinh ngạc bật thốt lên, không nghe thấy hắn lẩm bẩm cái gì, đang định hỏi hắn thì lại bị đẩy dựa vào vách đá.

Dục căn cứng rắn chạm vào nơi tiểu huyệt của mình, cọ xát qua hai cánh hoa thịt rồi sượt lên hạt đậu đỏ, quần áo trên người trong nháy mắt bị cởi bỏ. Giang Lâm Vụ vội vàng nói: “Bạch Ngọc! Tay!”

Bạch Ngọc nói cười: “Không sao đâu Tiên Tôn. Bây giờ Bạch Ngọc chỉ muốn giao hoan cùng với Tiên Tôn, Bạch Ngọc thực sự muốn Tiên Tôn, muốn đến căng thẳng, khó chịu. Có được không Tiên Tôn, được không?”

Giang Lâm Vụ xấu hổ, trên mặt đỏ lên, nhưng đúng là vẫn đau lòng cho hắn, gật gật đầu.

Bạch Ngọc mút lấy đôi môi đỏ mọng của Giang Lâm Vụ, lần tìm theo bầu ngực mềm mại, mở miệng ngậm mút lấy: “A… a...” Giang Lâm Vụ bị kích thích đến mức cong lưng lên, bên dưới bắt đầu chảy nước.

Giang Lâm Vụ nhìn chằm chằm môi mỏng của Bạch Ngọc mút liếm quả anh đào của mình, Bạch Ngọc thấy nàng nhìn chằm chằm thì ác ý cắn một cái lên quả anh đào hồng. Giang Lâm Vụ ưm a rên lên tiếng, cả người run rẩy, mật dịch tuôn ra.

Bạch Ngọc biết nàng mẫn cảm, cũng là do một tay hắn huấn luyện mà thành. Ngay nơi mật dịch tiết ra, mệnh căn căng trướng khó nhịn vẫn chống lên đó đã đẩy thẳng vào trong huyệt thịt đi vào, côn th*t to lớn phá tan núi non trùng điệp, tường thịt, đẩy đến tận miệng tử cung.

Giang Lâm Vụ bị cách ôm và đẩy vào làm cho hơi thở của nàng cứng lại, tiểu huyệt tê dại lập tức siết chặt lấy dục căn vừa xông vào. Mệnh căn hung hãn lui ra mấy phần thì tiểu huyệt mềm mại lại được chút thả lỏng, lại đột nhiên va chạm vào, đi vào tận gốc, tiếp theo bắt đầu ập xuống giống như đất rung núi chuyển.

Bạch Ngọc mới khai trai không lâu, chính là lúc nếm thử mùi vị, những ngày qua lại cố nén, vừa mới đi vào đã giống như có dòng điện làm cho sống lưng hắn lập tức có cảm giác tê dại, cái cảm giác ngọt ngào kia làm hắn không dừng được, chỉ muốn tàn nhẫn mà đâm mạnh, làm cho tiểu huyệt siết chặt lấy côn th*t, thẳng eo mà xông tới.

“A a... Bạch Ngọc… ngươi... nhẹ chút... a a a ưm...” Đôi chân ngọc sạch sẽ của Giang Lâm Vụ bị Bạch Ngọc ôm lấy làm điều khiển, cái tư thế này làm cho nàng xấu hổ vô cùng.

Cơ thể bị đâm mạnh làm cho bộ ngực điên cuồng lắc lư, gợn sóng từng hồi. Mật dịch bên dưới bắn tung tóe, chỉ còn lại tàn ảnh của mệnh căn liều mạng đâm vào trong huyệt, vọt qua tầng tầng vách thịt trực tiếp đẩy thẳng vào tử cung non mềm.

Tốc độ vừa nhanh vừa vội. Giang Lâm Vụ mới phá thân không bao lâu sao tiếp nhận được kích thích như vậy, một hồi lên đến đỉnh làm vừa nhanh vừa vội, ngón chân mịn màng cuộn lại căng chặt “A!” Kêu to một tiếng rồi co giật cả người, một lượng lớn mật dịch chảy xuống mông, tiết ra khỏi cơ thể.

côn th*t của Bạch Ngọc bị mật dịch phun vào, có thể nói là cực kỳ sảng khoái, bắp thịt trên người hắn căng chặt, liếm đôi môi mỏng hồng hào, chờ đến khi Giang Lâm Vụ hồi thần lại thì hắn lại thẳng hông bắt đầu tiến vào làm lần nữa.

Giang Lâm Vụ khẽ kêu thành tiếng, trên người tê dại như nhũn ra. Lại sợ sẽ bị đẩy mạnh đến té ra ngoài, chỉ có thể ôm chặt lấy Bạch Ngọc. Như vậy lại bị hắn vào càng sâu hơn, càng dễ dàng thâm nhập vào, Giang Lâm Vụ cảm thấy trong bụng có gì đó dâng trào, chua xót lại cực kỳ sảng khoái.

Hai tay Bạch Ngọc nắm chặt lấy cặp mông đào đầy đặn của Giang Lâm Vụ, đưa ngón tay vào cặp mông mềm mại, nâng phần trên lên rồi đâm mạnh vào, mệnh căn to dài xuyên qua tầng thịt, san phẳng những nếp nhăn trong tường thịt, vách thịt bị co rút lại va chạm vào siết lấy dục căn không ngừng, sự chặt chẽ ma sát làm sự kết nối giữa hai người tỏa nhiệt nóng bỏng, dòng điện khoái cảm lưu chuyển qua sự kết hợp thân thể của hai người.

Mật dịch tràn lan theo sự ma sát của hai người kết thành những bọt trắng, tiếng đâm xuyên và tiếng nước nhóp nhép nhóp nhép lọt vào tai.

"Tiên Tôn... Tiên Tôn..." Lúc động tình thì Bạch Ngọc thường gọi Giang Lâm Vụ đầy yêu thương như vậy. Giang Lâm Vụ bị hắn làm cho mơ màng đến ý loạn tình mê, nghe giọng nói của hắn từ một thiếu niên trong sáng ôn hòa trở nên khàn khàn động tình, nhất thời có cảm giác tội lỗi.

Bắp thịt toàn thân Bạch Ngọc dần dần căng chặt, tốc độ càng nhanh hơn. Huyệt thịt non mềm bị mệnh căn cứng rắn ma sát đến đỏ lên. Theo tốc độ đâm xuyên nhanh chóng, cuối cùng Bạch Ngọc gầm nhẹ một tiếng, run rẩy một trận, bắn tất cả tinh dịch vào trong tử cung của Giang Lâm Vụ. Giang Lâm Vụ rùng mình rồi tiết thân lần thứ hai. Dâm dịch của hai người theo mông của Giang Lâm Vụ chảy xuống dưới đất, nhỏ xuống tí tách tí tách.

Hai người đều đang thở dốc hồi thần lại. Bạch Ngọc rải quần áo lên trên đất rồi đặt nhẹ Giang Lâm Vụ lên trên, cẩn thận ôm lấy nàng, môi mỏng hôn lên đôi mắt thất thần của nàng.

Giang Lâm Vụ còn mơ màng, mất hồi lâu mới hòa hoãn lại. Sau khi lấy lại tinh thần, nàng cầm lấy cánh tay Bạch Ngọc lắc lắc, Bạch Ngọc mỉm cười nhìn nàng.

Nàng dùng giọng nói quyến rũ mềm mại sau cuộc mây mưa hỏi hắn: “Bạch Ngọc, ngươi đã thành niên chưa? Hình như ngươi còn chưa cập quan* thì phải?” Sau đó, nhìn khuôn mặt của hắn nói: “Chẳng trách ngươi lại kiềm chế không muốn thăng cấp, khi tiến vào Kim đan kỳ thì khuôn mặt sẽ định hình. Tuổi tác quá nhỏ thì phải kìm hãm thăng cấp, ta đã làm chuyện gì vậy!” Nói xong lại đẩy Bạch Ngọc ra đứng dậy xây dựng lại tâm lý.

*Cập quan: Sau khi một người đàn ông đến 20 tuổi, người đó sẽ tổ chức lễ cập quan có nghĩa là người đó đã trưởng thành.

Giang Lâm Vụ hơi đẩy ra trông giống như từ chối, trái tim Bạch Ngọc hỗn loạn cố chấp, đột nhiên tối sầm lại, hắn đã đi đến nước này không nghĩ tới chẳng lẽ lại thua bởi tuổi tác hay sao?

Hắn kéo Giang Lâm Vụ vừa đứng dậy, lật nàng lại vươn mình quỳ nằm úp sấp dưới thân, mệnh căn hung hãn căng cứng quẹt lấy tinh dịch còn lưu lại từ trước đó rồi cắm thẳng vào tiểu huyệt mới vừa cao trào không lâu, Giang Lâm Vụ bị đâm vào thì “A” một tiếng. Bạch Ngọc thẳng lưng lại bắt đầu đưa đẩy, một hồi lại một hồi liên tục va chạm giữa hai chân nàng.

"Ưm… a a… ưm… Bạch... Bạch Ngọc..." Giang Lâm Vụ vùi đầu nâng mông đào lên khi bị đẩy vào. Hai gò bồng đào cọ lên quần áo Bạch Ngọc, va chạm liên tục đụng phải, quả anh đào cọ sát lên vải quần áo của Bạch Ngọc, chóp mũi nàng mơ hồ ngửi thấy mùi mồ hôi trên quần áo Bạch Ngọc, kích thích một hồi làm bụng dưới nàng co giật, siết chặt rồi lại tiết thân.

Bạch Ngọc rên lên một tiếng, biết nàng cực kỳ thoải mái. Dục căn của mình cũng cọ xát tiến vào bên trong tiểu huyệt mê người kia, thịt bên trong căng chặt quấn lấy, đẩy đến tận tử cung mềm mại đang hấp, cắn mút lấy, làm cho toàn bộ tinh dịch của mình bắn vào miệng tử cung kia.

Giang Lâm Vụ bị đâm đến ý loạn tình mê, đẩy đến mức mất đi lý trí. Khoái cảm tê dại lan tràn toàn thân nàng. Nàng cảm thấy mình sắp điên lên rồi...

“Ưm a a... Bạch Ngọc... ta không xong rồi… Bạch Ngọc…”

Nhìn thấy vòng eo thon nhỏ của Giang Lâm Vụ vì quỳ xuống mà lộ ra độ cong khêu gợi, tiểu huyệt non mịn vẫn cực lực nuốt ăn lấy côn th*t của mình, miệng nhỏ ưm a kêu loạn tên của mình.

Một cảm giác mất hồn nghẹt thở, khoái cảm lan tràn khắp toàn thân, hắn cúi người hôn môi liếm láp tấm lưng ngọc ngà của Giang Lâm Vụ, từ lưng liếm xuống dưới eo. Giang Lâm Vụ bị kích thích đến mức run lên, nghẹn ngào rên thành tiếng...

Bạch Ngọc thấy nàng thực sự đáng thương, xoay người nàng lại khi hai người vẫn còn liên kết với nhau. Giang Lâm Vụ bị sự kích thích của sự động chạm xoay tròn khác lạ này làm cho tiết thân, liên tiếp tiết ra mấy lần làm nàng trở nên choáng váng, nàng chỉ rên rỉ đầy quyến rũ.

Bạch Ngọc nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng bị tình dục chơi đùa mà trở nên tan rã, càng nhìn càng bất chấp va vào nàng mạnh hơn. Nàng bị đưa đẩy thì liên tục đón nhận. Nàng ôm lấy Bạch Ngọc nghẹn ngào: “Bạch Ngọc... ưm a... nhanh lên một chút ra đi... ưm...” Bạch Ngọc nghe thấy nàng cầu xin mềm mại như thế thì trong lòng như có mật, cuối cùng một cỗ nồng đậm tinh dịch mới bắn ra lần thứ hai tiến thẳng vào trong tử cung.

...

Đến khi Bạch Ngọc ôm Giang Lâm Vụ đã mềm nhũn từ suối nước nóng trở về, Giang Lâm Vụ đã ngủ thiếp đi. Hắn sợ nàng lạnh nên lấy áo bào bọc lấy Giang Lâm Vụ, còn bản thân thì ở trần trở về.

Bạch Ngọc có chút tiếc nuối không làm một lần ở bên trong suối nước nóng, nhưng dù sao chỉ cần hắn tỏ ra chút khổ sở thì Tiên Tôn sẽ mềm lòng, ngày sau tương lai còn dài, không phải sao? Bạch Ngọc cười ra tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.