“Rất hung tợn.” Nàng khàn khàn tiếng nói, không có mỹ cảm, đem một lãnh công tử nhìn như kẻ nghèo túng lang thang.
“Chúng ta rời giường đi, hôm nay khí trời tốt, đợi lát nữa ăn cơm trưa xong,ta cùng nàng đi dạo một vòng trong kinh thành.” Nhan Hi theo thói quenin một nụ hôn lên mép môi nàng, râu trên cằm chạm phải da thịt non min,nàng không để cho hắn dán lên mặt nàng.
“Phu quân, mặt của ta vừa ngứa vừa tê, chàng đừng đụng nữa.” Nghe lời ngồi dậy, dùng sức duỗilưng một cái, lúc này mới kéo ra màn trướng, để cho ánh nắng chói mắtchiếu vào. Thật đúng là đã nhanh đến buổi trưa, làm sao hôm nay ngủ lâunhư vậy . Ánh mắt rơi vào long bào cùng long quang đặt vươn vãi trênbàn, ánh mắt nàng ảm đạm xuống, “Chàng nên đi vào triều, các đại thầnvẫn chờ.”
“Không đi.” Đem Đào Tiểu Vi kéo về trong ngực, áy náyđem tay ôm lấy gáy nàng, Nhan Hi thanh âm dị thường nhu hòa nói, “Trongkhoảng thời gian này cũng không có chú ý tốt nàng, Vi Vi trong lòng cótrách phu quân không?”
“Không trách, chàng bây giờ là Yến quốchoàng đế, có rất nhiều đại sự chờ phải đi xử lý, Vi Vi hiểu được.” Cúiđầu, không để cho Nhan Hi phát hiện trong mắt nàng không phải là an tâm, nàng hiểu hắn thân bất do kỷ, dù sao từ trước hắn làm Vương gia cũngrất bận rộn, thường xuyên mấy ngày không thấy đến bóng dáng, nàng khôngphải là đã sớm thành thói quen rồi sao.
Nhan Hi cũng không cónóng lòng giải thích, đây là kết quả Đào Tiểu Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/3031083/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.