Chương trước
Chương sau
Lúc này bên người Nhan Hi đã có thêm một số lượng kha khá nửa đoạn thi thể, rất kỳ lạ là không ai tắt thở, đều còn tự mình nhìnthấy trong mắt người khác sự sợ hãi của người phe mình, từ ánh mắt đốiphương họ có thể cảm nhận rõ ràng thảm trạng khi thân thể từ một phânthành hai đoạn.

Thật là khủng khiếp, đây là chết mà còn không thể tiếp nhận được.

"Giết ta đi, van cầu ngươi cho ta một cái chết thống khoái."

Thanh âm thảm khóc hướng tới đồng bọn của mình còn đứng đó mà cầu xin, dường như ban chết cho bọn họ cũng là ban ân tái sinh.

Chém giết sau một hồi, đội trưởng tay phải phất lên, lệnh cho bọn thị vệ của hắn lui về phía sau, theo cá tính của Nhan Hi, chỉ có hắn đuổi theo người khác đánh, hắn đâu dễ dàng cho phép những tên vô liêm sĩ tới pháhủy đại hôn của hắn có cơ hội chạy thoát, khóe môi lộ vẻ cười tàn nịnh,thân thể cao to bỗng nhiên bay lên không, tiện đà một người chuyển ngoặt đánh về phía sau đội trưởng, "Nhanh như vậy dừng cuộc chơi sao?"

Đội trưởng phản ứng rất nhanh, tiện tay nắm lên trên mặt đất nữa đoạnthi thể ở gần hắn che chắn, không để ý tới sự sợ hãi cầu xin, mà hóagiải nhát kiếm của Nhan Hi, thừa dịp đó hắn tránh thoát một màn hunghiểm, lúc này, trên người nhuyễn giáp đã bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, thânthể không khống chế được, run lên từng hồi.

Chỉ cần muộn một khắc, hắn lúc này cũng đã một phân thành hai mà nằm thê thảm trên mặt đất.

"Điện hạ, chúng ta mau bỏ đi, hắn hắn, hắn không phải là người a, hắn là Sát Thần, quá kinh khủng." Có tên thị vệ duy trì không được, ném vũkhí trên mặt đất, ôm đầu mà kêu gào.

"Người đâu, bảo vệ điện hạ rút lui." Không đợi Lục Quyết trả lời, đã cómấy gã thị vệ chạy đi trước hắn, tất cả hướng tới phía trước điên cuồngchạy trốn, bên đó có mấy cái dây thừng từ phía trên Hoa cốc thòng xuống, thế nhưng ai cũng không ngờ tới, địa thế như vậy, muốn thế nào mới cóthể leo lên khi đằng sau còn có truy binh.

Thế nhưng, đó là đường sống duy nhất của bọn hắn, là người đều muốnsống, bản năng sinh tồn để cho bọn họ, dù biết rõ đó có thể cũng là mộttuyệt lộ, nhưng vẫn ra sức muốn đi vào thử vận may.

Thắng bại đã phân, Nhan Hi bình tĩnh lạnh lùng ở phía sau từ từ tiếnđến, đi qua một người, nhuyễn kiếm đồng thời hạ xuống, trên mặt đất cũng có thêm một nửa đoạn thân thể thảm khốc của người Lỗ quốc.

Nhan Dung phiền muộn nói, "Các ngươi đúng là một đám không dùng được,không phải tới bắt Lão Thất sao? Hiện tại thế nào lại bị người ta đuổitheo, còn mình thì chạy trốn a? Dừng lại cùng hắn liều mạng thử xem, như vậy còn gì là anh hùng hảo hán. Nhị hoàng tử Lỗ quốc, hài của ngươi rơi rồi a, ai, thật khó nhìn, ngươi mà là hoàng thất quý tộc a, phải nhớbảo trì phong độ chứ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.