Edit: Cua🌷_
Giang Dã không gọi anh là 'anh Kiều'
Cũng không gọi anh là 'Kiều Kiều'
Hắn đang nói về Yến Hoa.
Đầy đủ họ tên một cách trang trọng.
Một giọng điệu nghiêm túc mà Yến Hoa chưa từng nghe thấy trước đây.
Giang Dã nói xong lời cuối cùng, tựa hồ mất hết sức lực, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, dựa vào tường thở dốc.
Nhịp tim đập mạnh, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Yến Hoa đã vùi mình trong chăn, cảm thấy ngột ngạt và nóng nực.
Phải rất lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình, lơ lửng trên cao mà không dám đáp xuống.
"Giang Dã, anh không thích đàn ông."
Giang Dã hạ tay xuống đầu gối, cúi đầu cười nói: "Anh chỉ là không thích đàn ông, không phải không thích em đúng không?"
Yến Hoa nhắm mắt trốn tránh, “Cách anh thích em khác với cách em thích anh."
Giang Dã biết, Yến Hoa thích hắn chỉ là tình cảm gia đình mà thôi.
"Không quan trọng, quan trọng là em yêu anh và anh cũng thích em. Về phần thích và yêu kiểu gì không quan trọng, em không quan tâm."
Giang Dã dừng một chút, bổ sung: "Hơn nữa, anh có thể chắc chắn 100% rằng tình yêu của anh dành cho em thực sự giống như những gì anh đang nghĩ không?"
Yến Hoa không nói nên lời, lý trí anh nhắc nhở rằng không thể bị logic của Giang Dã dẫn dắt.
Anh mở chăn ra, hít vào một hơi thật sâu, kéo lại sợi dây lý trí, cố gắng thuyết phục Giang Dã:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3419448/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.